Tả tướng Mục quốc là một người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, hẵng còn trẻ mà đã thành danh, văn võ song toàn, tâm chí cao xa, trù mưu ở ngực, thề rằng phải phò tá minh quân làm nên một sự nghiệp oai hùng, nhưng vừa mới nhậm chức quan không đầy một tháng đã bị một nhân tố ngoại lực đặc thù nào đó tác động, thắt lưng, cơ bắp toàn thân đều bầm tím, chỉ có thể nghỉ ngơi vài ngày, tĩnh dưỡng nằm trên giường.
Tiểu thị vệ cõng vạc trên lưng là một người thân to não ngắn, cậu suy đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được là do áo giáp quá cứng nên cứa đau tả tướng đại nhân da non thịt mềm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tại sao tả tướng không biết võ công lại phải "phi" từ trong tẩm điện ra.
Là một người luôn luôn tuân theo lý niệm "nam tử hán dám làm dám chịu", tiểu thị vệ quyết định phụ trách tới cùng, theo lời đề nghị tình ý sâu xa của tiểu vương gia, cậu trịnh trọng đứng ở cửa phủ ba ngày.
Ba ngày sau, tả tướng đỡ ngang hông khập khễnh đi ra khỏi phủ, dự định tiến cung dâng lời can gián một lần nữa.
Tiểu thị vệ hổ đầu hổ não vọt tới, cõng nam nhân mặt đầu dấu chấm hỏi lên lưng, ba bước cũng hai bước, sải bước làm xe ngựa cho tả tưởng.
Lực chân của tiểu thị vệ rất vững vàng, đi đường không xóc nảy chút nào, từ tướng phủ đến cung thành.
Mặc dù quãng đường không xa song tả tướng vẫn rơi vào trạng thái chết máy, hai tai đỏ bừng bừng vì bị dân chúng xung quanh ý vị thâm trường quan sát.
Qua hai khắc đồng hồ tiểu thị vệ đã đi tới cửa tẩm điện, cậu thận trọng khuỵu chân ngồi xổm xuống, ôm lấy mông eo thon gầy của tả tướng thả xuống trên mặt đất, toàn bộ quá trình đều rất đơn thuần, mặt không đỏ thở không mạnh, chỉ có trên trán rịn ra chút mồ hôi.
"Tướng, Tướng gia...!Đến nơi rồi, ngài vào đi, thần ở bên ngoài chờ ngài".
Vị trí hữu tướng không có ai ngồi, mặc dù có thì cũng chỉ là một hư chức trên danh nghĩa, tả tướng đương nhiên phải mang một tiếng "tướng gia" này, chỉ là y tuổi tác còn trẻ, trời sinh dáng vẻ tuấn dật đẹp mắt, tiểu thị vệ vẫn cảm thấy gọi như vậy có vẻ hơi già.
"..."
Người thành thật dễ bị ức hiếp, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, người thành thật là người thông minh thiên địch.
Tiểu thị vệ mặt non như con nít, vẻ mặt lại hết sức chân thành, vừa nhìn đã biết là một tên khờ dễ bị người ta lừa gạt.
Nếu bây giờ là lúc thiên hạ thái bình thì tầm tuổi này, đáng lẽ ra phải được chạy nhảy chơi bóng ở trên phố chứ không phải sớm tiến cung làm người hầu kẻ hạ, nỗ lực tạo chỗ đứng vững chắc cho gia đình.
Khóe mắt nhỏ hẹp của tả tướng khẽ run, khuôn miệng hé mở lại phẫn nộ đóng lại, y trầm mặc phất tay áo rời đi, nhật quang đầu thu dát lên y một tầng hào quang sáng ngời, bao lấy thân hình hơi lảo đảo của tả tướng.
Trong thư phòng đã thay đổi mùi hương, vì đạo sĩ không thích mùi Long Tiên Hương nên tiểu vương gia đã cố ý gọi người thay bằng một loại hương liệu có mùi rất trong, rất thanh.
Quân báo tấu chương chất đầy trên án kỷ che mất tiểu vương gia đang múa bút thành văn, tả tướng thoáng hòa hoãn sắc mặt, đang muốn chắp tay hành lễ, kết quả lại nghe đến vài tiếng kẽo kẹt từ phía sau án kỷ truyền tới.
— Sổ con chất thành núi không chỉ che khuất tiểu vương gia mà còn che mất đạo sĩ đang tựa lên đầu gối tiểu vương gia ăn bánh mè.
Người bị hại và đầu sỏ gây tội lần đầu tiên chính thức gặp nhau cực kì bất ngờ, cảm giác bị tay không hất bay mười mét là cái cảm giác mà không phải ai cũng có thể hưởng thụ được, tả tướng thần sắc cứng đờ, phần ngang lưng theo phản xạ bắt đầu nhói đau.
"Vương gia, thần –"
"Ăn xong cái này thì huynh đừng ăn nữa, sắp tới giờ cơm rồi".
Tả tướng hít sâu một hơi, lại chuẩn bị tâm lý thêm một lần nữa, chỉ là y mới vừa mở miệng, tiểu vương gia liền thẳng người lên buông bút xuống, hết sức chuyên chú cong đầu ngón tay lau đi bột bánh dính bên miệng của đạo sĩ.
"..."
Dỗ con cũng không dỗ tới mức như vậy, huống chi đây còn là đại ma vương rống một tiếng là có thể giết chết cả nghìn quân.
Tả tướng giật giật khóe môi, mấy lời oán thầm đã sớm chất đầy trong cổ họng.
Y thẳng cổ ho khan hai tiếng, cố gắng chứng tỏ sự tồn tại không được chào đón của mình.
"Vào trong ngủ một lát đi, tỉnh dậy ta với huynh đi ăn trưa".
Có người sống đứng lù lù trước mắt, tiểu vương gia miễn cương bày tỏ chút thái độ.
Hắn đỡ cơ thể gầy gò của đạo sĩ lên, lại hạ thấp người kề sát mi tâm của đạo sĩ.
Cái trán sáng bóng trắng nõn bị tóc đen rối bời che đi hơn nửa, hắn tủm tỉm cười ịn lên đó một cái hôn, một nụ hôn mà còn ngọt ngào hơn cả ngày thường gấp mấy lần.
"Thanh Tiêu, nghe lời đi, lát nữa ta sẽ trở lại với huynh".
Trong miệng đạo sĩ còn nửa miếng bánh còn chưa nuốt xuống, y mơ mơ màng màng nâng trán lên cho tiểu vương gia hôn, trong đôi mắt vốn dĩ sáng trong giờ đây bị che phủ bởi một tầng sương mù.
Tiểu vương gia rất kiên nhẫn lặp lại câu nói hai lần, y phồng má nuốt bánh mè xuống, sau đó mới chậm rì rì buông hai tay đang túm lấy áo tiểu vương gia ra.
Đạo sĩ không thích tả tướng, xác thực mà nói, từ mấy ngày trước sau khi tỉnh dậy, y không thích bất kỳ một người nào xuất hiện ở bên cạnh tiểu vương gia.
Y vuốt mắt đứng dậy, khẽ liếc qua tả tướng.Trong thư phòng có đặt một chiếc giường êm để nghỉ tạm, nhưng y không muốn đợi ở nơi này, y sợ một lát nữa y lại ngứa tay, ném tả tướng từ đây bay tới cổng cung thành.
Ngày thu đầy nắng trời quang, đạo sĩ đợi ở hành lang một hồi, được ánh mặt trời sưởi ấm thân thể.
Đúng lúc này, Liễu Thanh thả tóc đi ra từ phòng chánh chính giữa tẩm điện, chuẩn bị tới phòng ăn nấu mì cho Mục Tông, ở trên cổ còn mang theo một dấu răng rõ ràng.
Sự hoang dâm vô độ vốn thuộc về y và tiểu vương gia giờ đây đã vào tay kẻ khác, đạo sĩ khẽ mím môi, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bực dọc khó chịu.
Y càng ngày càng không thích nơi này, y muốn mang tiểu vương gia trở về cô sơn, nơi đó không có sổ sách xử lý mãi không xong, không có tả tướng luôn muốn ép tiểu vương gia lên chiến trường.
Có lẽ là do oán khí quanh thân đạo sĩ quá nặng, Mục Tông cũng đứng dậy xuống đất, phủ thêm một lớp ngoại bào màu quạ viền vàng rồi đi tới bên cửa sổ, đưa hộp điểm tâm của mình tới.
Mục Tông còn đang trong quá trình hồi phục nên điểm tâm phần nhiều là đồ thanh đạm ngọt mềm, đạo sĩ thuận tay cầm một cái bánh gạo mềm mịn, nhân bánh làm từ mật đường mang theo hoa quế làm dơ đầu ngón tay y, y nhíu mày ngậm ngón tay mút vài cái, nhưng lại chỉ có thể nếm được đắng cay giấu ở sau vị ngọt.
"Mớ lộn xộn này phải kéo dài vài ba năm, ta sẽ bảo Liễu Thanh đi giúp hắn, ngươi đừng lo lắng, A Hành có thể ứng phó được."
Mục Tông đang áy náy, vì vậy nói năng cũng cực kì cẩn thận.
Hắn đã nợ đạo sĩ hai cái mạng, đạo sĩ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn, cướp mạng hắn khỏi tay Diêm Vương, nếu không phải vì Liễu Thanh thụ thương ngoài ý muốn thì đạo sĩ căn bản sẽ không phải gặp lại một kiếp này.
"Ở phương Bắc hắn quen việc dễ làm, còn mấy nhà còn lại đánh cũng được mà đàm luận cũng được, không phải chuyện to tát gì, có thể trấn áp được".
Mục Tông nói rất thành khẩn, có điều đạo sĩ nước đổ đầu vịt, chỉ tỉ mỉ liếm sạch nhân bánh dính ở trên tay, hàng mi cong dài khẽ rủ xuống, để lại những vệt nhỏ ở dưới đáy mắt, y có thể ý thức được Mục Tông đang cố gắng xoa dịu y, nhưng y không cần.
Y không lo lắng tiểu vương gia, càng không lo lắng cái gì gọi là thiên hạ đại cục, xét đến cùng, y chỉ cảm thấy phiền táo.
Vô luận là chiến đấu đao thật kiếm thật hay đàm luận hư tình giả ý thì chiến sự chính là chiến sự, hôm nay không đánh thì ngày mai ắt phải đánh, chỉ cần có tranh chấp quyền lợi, chỉ cần có cái cớ để có thể chầm ngòi, vậy A Hành của y sẽ mãi bị giam cầm trong cái đống nát vụn này.
"...!Đạo trưởng?"
Ánh mắt của đạo sĩ hết sức bình thản nhưng đáy mắt lại thâm thúy đến kinh người, lưng Mục Tông như căng cứng lại, ngón tay vịn ở bên cửa sổ vô ý thức mà run rẩy, ký ức lúc sắp gần đất xa trời lại ùa về trong đầu.
Hắn nhớ rõ lúc hắn hấp hối chút hơi tàn, đạo sĩ cũng dùng ánh mắt này mà nhìn hắn, con ngươi đen láy sáng ngời, thâm thúy và lạnh nhạt, như thể y đang đứng ở một thời không khác mà quan sát vậy.
"Cái này của ngươi ăn không ngon".
Thấy sắc mặt Mục Tông có gì đó không đúng, đạo sĩ mới hậu tri hậu giác chớp chớp mắt.
Y quay đầu đi chỗ khác hít sâu một hơi, lúc mở miệng thì tận lực hòa hoãn, làm như đang thật lòng quan tâm tới hương vị của bánh ngọt.
"Không ngọt, không ngon như bánh mè".
Y vừa nói vừa kéo vạt áo của Mục Tông qua lau tay, y phục được làm từ tơ lụa mềm nhẹ bó sát người, vạt áo mở ra để lộ khuôn ngực nhợt nhạt bóng loáng, non mịn tựa như nữ nhi của Mục Tông.
— thật khác so với tiểu vương gia.
Tiểu vương gia dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên làn da nhuốm màu bánh mật, ở bên trên còn mang theo những vết thương nhàn nhạt thật sâu.
Nội tức âm ỷ sôi trào lại bắt đầu quấy phá ở trong ngực, hô hấp của đạo sĩ như bị kìm hãm, dây leo tùy ý sinh trưởng dọc theo núi đá băng lãnh hiểm trở mà leo lên, từng cái rễ, từng cành cây, từng chiếc lá tựa đang bám rễ trên đầu quả tim non mềm của y.
Gió thu dừng lại một giây trước khi lướt dọc hành lang, chỉ có tiếng đạo bào thuần sắc cứa vào bầu không khí yên lặng, không mang nửa phần bụi bặm.
Sau một hồi im lặng, đạo sĩ cất bước về phía cổng cung thành, mười ngón tay thon gầy xuôi ở bên người, nắm chặt thành quyền.
"Ta tới lầu Vọng Giang mua cá.
Ngươi nói với A Hành một tiếng, ta đi một lát sẽ trở lại.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...