Vợ ta biết bay - Chương 1
Phía bắc lãnh thổ có núi cao, vách đá thẳng đứng, không có dấu vết chim muông, đỉnh núi có tuyết đọng quanh năm không thay đổi, dân cư ít tới.
Người đời nói, trên núi có yêu quái quấy phá, mặc bạch y quỷ mị, tới lui không để lại dấu vết, hay cướp bóc thương đội, vì khát máu nên làm tổn thương con người, không có chuyện ác nào không làm, nếu đụng phải người mỹ mạo anh tuấn thì sẽ còn bộc phát thú tính bắt người đi, mang tới sào huyệt ở đỉnh núi để chiếm đoạt máu tươi.
Lúc người thuyết thư nói đến đoạn này, gương mặt tuấn tú của tiểu vương gia nhíu chặt lại.
Hắn nặng nề quăng chén trà làm từ gốm sứ thô đi, hung tợn nhổ bọt lá trà ở trong miệng ra.
Tên đạo sĩ ở đỉnh núi kia là người hay là yêu hắn không biết, nhưng hắn biết lời đồn đại này nhất định là giả, nếu không thì với vẻ đẹp của hắn, đạo sĩ kia tuyệt đối không thể nào đánh hạ hắn từ trên đỉnh núi xuống ba lần một ngày được.
Tiểu vương gia tên Mục Hành, là con út trong số các hoàng tử.
Năm đó chính trị quốc lực cường thịnh, địch quốc cống hiến công chúa cầu hòa.
Lão hoàng đế bốn mươi quá nửa càng già càng dẻo dai, thu nhận tiểu công chúa mặn mà xinh đẹp, sau năm mới liền tạo ra một sản phẩm buổi ánh đỏ chiều tà là Mục Hành.
Mục Hành là con của một cuộc hôn nhân chính trị, không có vị trí trong hoàng thất.
Hắn thuở nhỏ trời sinh tính tình bất hảo lại náo động, chơi chữ một chữ cũng không biết nhưng lúc cưỡi ngựa đánh nhau thì có thể một mình chấp bốn, tóm lại là một chút cũng không giống với cái tên mà mẹ mình lục tung sách Hán Văn trong ba ngày mới chọn được.
Năm ấy khi hắn mười bốn tuổi, lão hoàng đế không qua nổi cánh cửa sáu mươi tuổi, bệnh từ mùa đông đến mùa hè, lá thu chưa rơi đã qua đời, để lại một đống cục diện rối rắm đằng sau ánh hào quang.
Sau quốc tang, huynh trưởng của Mục Hành là Mục Tông lên ngôi, là con trai trưởng của Trung cung, anh minh cần cù, không lâu lắm liền ném đứa em trai mang trong mình một nửa dòng máu của địch quốc này tới nơi biên giới chim không sót cứt.
Bề ngoài thì nói là người em trai này anh vũ kiêu dũng, tiến hành rèn luyện tất thành người tài, thật ra thì người sáng suốt đều biết, ý của hoàng đế chính là để Mục Hành cút xa được chừng nào thì hay chừng ấy, đừng nghĩ tới chuyện chen chân vào trong thủ phủ.
Người ngoài tiếc thương phẫn uất, song tiểu vương gia lại không cảm thấy như vậy.
Hắn tựa như con ngựa hoang đứt cương, như con chim tước thoát ra khỏi lồng, vui mừng chạy ra bên ngoài cung thành.
Thiên hạ quá lớn, có núi có sông, có cây có cỏ, thật giống như người mẹ đã qua đời rất sớm khi tha hương ở nước lạ đã nói, trời đất bao la, con người ta sống cả đời nên tự mình đi khám phá một chút.
Hắn thật vui vẻ đến chốn biên cương vừa lạnh giá vừa gian khổ, vui vẻ chui vào trong chuồng ngựa ôm lấy ngựa con vừa mới đứng vững lăn qua lộn lại.
Tướng sĩ trấn thủ biên cương đều là phường hung ác.
Ban đầu bọn họ còn muốn làm khó tiểu vương gia vừa không được cưng chiều lại vừa không có trọng lượng này một chút, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện tên nhãi con choai choai này thích ứng nhanh hơn bọn họ năm đó nhiều.
Tiểu vương gia thân cái ngàn vàng ở nơi này mà trưởng thành.
Hắn như cỏ dại lớn nhanh khi gặp gió, bồng bột khoe khoang, trên bàn cơm ai nhiều hơn tất cả mọi người, trên chiến trường giết người cũng ác liệt hơn so với ai khác.
Hắn dần dần trưởng thành, có dáng vẻ mà một vương gia nên có, được người người kính yêu vây quanh, muôn dân cùng tướng sĩ ở biên cương thậm chí còn phụng hắn làm chiến thần ở trong lòng.
Nhưng tiểu vương gia vẫn có khuyết điểm, tỷ như hắn đặc biệt yêu thích leo núi.
Chỉ cần không có chiến sự, chỉ cần luyện xong binh, hắn sẽ vác lương khô trên lưng, đi leo ngọn núi trọi mà người người kính trọng nhưng lại tránh xa.
Không ai biết hắn có leo qua đỉnh núi hay không, cũng không có ai biết liệu hắn có gặp được yêu quái trên đó, tóm lại tiểu vương gia năm nào cũng leo, tháng nào cũng leo, sau đó mỗi lần trở lại đều là mặt xám mày tro ở trong trướng của mình khó chịu ba ngày.
.
truyện ngôn tình
Trên núi không có yêu quái, trên núi có Thanh Tiêu.
Thanh Tiêu là một đạo sĩ, một đạo sĩ không bắt quỷ, không xem phong thủy, không niệm quyển kinh mà chỉ biết luyện kiếm.
Một năm kia khi tiểu vương gia mới tới biên cương, người ca ca còn chút ít lương tâm kia đem theo cho hắn không ít hành lý, trong đó không thiếu bánh ngọt có thể cất giữ được hơn một tháng.
Hắn đến trại lính trước một ngày, chỉ là gió tuyết đan xen, đoàn xe tìm nơi khuất gió để tránh nguy hiểm.
Ban đêm hắn ở trong xe ôm lò sưởi tay ngủ tứ ngưỡng bát xoa (*), trong thoáng chốc hắn nghe được một tiếng động nhỏ xíu.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt nhìn một cái, chỉ thấy một tên mặc bạch y gầy gò đang ôm hộp bánh ngọt, ăn tới phồng cả hai má.
(*) Tứ ngưỡng bát xoa: chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.
Vì vậy, đạo trưởng Thanh Tiêu tung hoành biên cương cướp bóc mấy năm cũng bởi vì hộp bánh ngọt chưa từng thấy qua quả thực quá mức mê người này mà quên mất phải cầm về núi để ăn, do đó đã mở ra một đoạn nghiệt duyên không bỏ được.
Mục Hành là một tên thô kệch không hiểu thi thư, hắn không thể nói Thanh Tiêu dễ nhìn như thế nào, cũng không thể nói niệm tưởng trong lòng hắn nên gọi tên là gì.
Hắn cảm thấy vị đạo sĩ này dường như là đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mắt hắn.
Vị thần tiên nhẹ nhàng đáng lẽ ra phải xa không với tới ăn bánh bơ hạt mè của hắn thì phải bồi thường cho hắn một phần ngọt ngào tương đương, tỷ như ôm một cái hoặc là hôn cũng được.
Dĩ nhiên, nguyện cảnh tốt đẹp này của hắn mãi không có đạt thành, bởi vì coi như hắn có thể chiến đấu với quân địch, có thể liều giết bảy vào bảy ra ở trên sa trường thì hắn cũng gõ không ra sơn môn mà hắn ngày nhớ đêm mong.
—— bởi vì đạo trưởng Thanh Tiêu của hắn không bắt quỷ, không xem phong thủy, không niệm quyển kinh, chỉ luyện kiếm, hơn nữa là kiếm không cần rút vỏ đã có thể đánh ngã hắn chổng vó lên trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...