Mạch Ngọc bị người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ, nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, mượn ánh trăng quan sát đối phương.
Chỉ thấy tướng mạo người nọ phi phàm, con ngươi thâm thúy đang nhìn mình sâu như đầm nước, ung dung mà đứng ở nơi đó, thứ không che giấu được là một thân khí thế lăng lệ quyết liệt.
Ánh mắt Mạch Ngọc dừng một chút trên túi đồ trong tay hắn, sau đó nhấc một bên vạt áo quỳ xuống.
“Mạch Ngọc ra mắt vương gia.’’ Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn thản nhiên như trước.
Vào phủ hơn nửa năm, y chưa từng cùng Hoài Vương gặp mặt, trước kia cũng không biết đối phương lớn lên bộ dạng như thế nào, thế nhưng vừa nhìn thấy người trước mắt này liền có linh cảm, hắn chính là Hoài Vương.
Chỉ là nghe đồn đãi ít ỏi về vị vương gia này, không giống như trong tưởng tượng của y là một người ăn không ngồi rồi bụng bự, ngược lại tuấn dật phi thường, lại hiện ra vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Khóe miệng Hoài Vương khẽ cong:
“Ngươi chính là Mạch Ngọc công tử Phong gia đưa tới?”
Mạch Ngọc quỳ rạp dưới đất, thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến:
“Đúng vậy.”
Hoài Vương cúi đầu nhìn thứ trong tay một chút, sau đó hỏi y:
“Biết việc tự tiện rời vương phủ mà bị bắt được, có nghĩa là gì không?”
Ý tứ trong lời nói không quá rõ ràng, Hoài Vương nghĩ thầm, đã là đệ nhất nam quan kinh thành, đương nhiên hiểu được làm sao mê hoặc được người, liền muốn nhìn thử một chút, đến tột cùng là định lực mình cao, hay là quyến rũ xinh đẹp của y càng cao hơn.
Đang chờ động tĩnh của y, nhưng không nghĩ tới người nọ chỉ hơi nghiêng đầu, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại cúi đầu:
“Mạch Ngọc biết sai, xin vương gia trách phạt.”
Hoài Vương ngẩn người, sau đó mỉm cười:
“Trách phạt cái gì? Người đâu!”
Một tiếng ra lệnh, hạ nhân và hộ vệ giơ cao đuốc chạy đến, ánh lửa lay động lúc ẩn lúc hiện chiếu xung quanh, khiến cho người đang quỳ dưới đất càng lộ ra vẻ mỏng manh ốm yếu.
Nhưng mà cũng không cầu xin tha thứ, cũng không chối cãi, từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt băng sơn không thay đổi bình tĩnh như thường, không một chút sợ sệt thái độ kiêu ngạo này, cuối cùng khiến Hoài Vương có phần tức giận.
“Tự tiện rời vương phủ, đánh vào lưng hai mươi trượng!”
Hộ vệ cầm côn cứng nhắc vây xung quanh.
Mạch Ngọc cúi đầu, liếc về phía túi trà bị ném xuống đất, nhìn những bàn chân khác nhau đạp lên, trong lòng kinh sợ.
Song đó bị người đè trên đất, bản tử không chút lưu tình mà đánh xuống.Hoài Vương xoay người đi về, ngoại trừ bản tử ở phía sau vung mạnh lên da thịt mà phát ra tiếng ‘bộp bộp’ thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Không hiểu sao, lúc nãy vừa mới liếc qua Mạch Ngọc, hình ảnh trong trẻo lạnh lùng, cứ quanh quẩn mãi trong đầu, khắc sâu ấn tượng.
Tới khi đánh đến bản thứ mười thì Mạch Ngọc liền hôn mê, sau đó ý thức được lại trở nên hồ đồ.
Mơ mơ hồ hồ, biết mình được người nâng về Nhã cư, bốn phía rất ồn ào, người đến người đi, Tuân Hương cố nén khóc, Thường quản gia và đại phu đè thấp tiếng nói chuyện.
Trên lưng bị kim đâm đến đau nhức, giống như đoàn lửa, giật mình, lại đau đến chết lặng, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, ý thức giống như rời khỏi thân thể, sau đó trôi dạt đến một nơi rất xa rất xa…
Cảnh vật xung quanh chuyển đến căn phòng của mình ở Ỷ Hương Các, trên giá đặt trước cửa sổ để một cây cầm cổ.
Mạch Y hoảng hốt đẩy cửa tiến vào, trên mặt tràn đầy vui mừng:
“Công tử, Nhược Trần công tử đã về, còn tự mình đem trà đến.”
Còn chưa kịp thấy rõ dáng dáng phong lưu tiêu sái kia, ý thức thoáng cái tỉnh lại.
“Công tử, ngươi tỉnh rồi?”
Rơi vào tầm mắt chính là khuôn mặt Tuân Hương với hai mắt sưng đỏ, Mạch Ngọc cười khẽ một tiếng, hơi thở yếu ớt:
“Sao lại biến thành con thỏ rồi?”
Tuân Hương trừng mắt liếc y:
“Nhiều ngày qua đều lo lắng cho công tử, công tử còn nhàn rỗi nói đùa được?”
Đoạn xoay người bưng chén thuốc đến:
“Đây là thuốc làm tan máu tụ, uống nhanh đi.”
Mạch Ngọc lúc này mới phát hiện, trên lưng mình đã hết đau đớn, chính là vẫn cứng nhắc lại còn hơi ngưa ngứa, đang muốn đưa tay sờ liền bị Tuân Hương giữ lại.
“Đừng gãi! Nếu ngứa, ta giúp công tử thổi một chút, trước tiên ngươi uống thuốc đã.”
Lót thêm da chồn êm ái xuống dưới người Mạch Ngọc, bưng thuốc đến trên tay y, “Thường quản gia đưa tới thuốc mỡ rất tốt, mới mấy ngày mà đã kết vảy, những dược liệu khác cũng là những thứ tiến cống vào cung, người thường còn không lấy được.”
Mạch Ngọc đưa chén không trả lại cho Tuân Hương:
“Theo như ngươi nói, ta vẫn có lợi đi.”
“Ta không phải nói ý đó.”
Tuân Hương đem chén không đặt lên bàn, sau đó mang đến một bình lưu ly xanh thẫm chế tác tinh xảo.
Cùng Mạch Ngọc chủ tớ mấy ngày này, tính tình của y nó cũng hiểu đến sáu bảy phần.
Chủ nhân lớn lên bộ dạng xinh đẹp, lại một tay cầm nghệ tuyệt hảo, đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa, dù cho mở miệng ra là khắc nghiệt.
Nhớ đến trước đây được người để trong lòng bàn tay mà cưng chiều, trong xương cốt dĩ nhiên sẽ kiêu ngạo, nhưng nói tóm lại, cũng là người không tệ lắm.
“Ta đã nói, ngươi muốn uống trà ta lên phố mua về cho ngươi, không nên tự ý ra ngoài.
Vốn chỉ là không để Thường đầu gỗ phát hiện thì cũng không có việc gì rồi, bị người khác nhìn thấy cho chút bạc đuổi đi là xong, kết quả thật đúng dịp mà đụng vào vương gia, đang êm đẹp tự nhiên bị đánh.”
Tuân Hương vừa nói vừa thở dài, rõ ràng là xuất thân nam quan.
Theo lý không phải dễ dàng nịnh nọt người sao, thế mà hết lần này đến lần khác chủ tử không học được bộ dáng tươi cười đón ý người khác, còn chưa rõ ràng đã bị đánh một trận.
Cởi ra y phục của Mạch Ngọc, tấm lưng vốn là trơn bóng nhẵn nhụi đã tả tơi thành một mảng, hiện tại đã kết vảy đen đen đỏ đỏ lộn xộn, nhìn có chút kinh khủng.
Tuân Hương nghĩ mãi không ra, lá trà, trong vương phủ trà ngon không phải không có, cần gì tự mình đánh bạo ra ngoài tìm.
Hiện tại hay rồi, trà cũng mất, còn bị phạt, vương gia vốn chẳng quan tâm gì đến y, lần này ngay cả đãi ngộ còn không biết có được hay không nữa.
Đúng lúc này có người gõ cửa, Tuân Hương buông bình lưu ly đi ra ngoài.
lúc trở lại trên tay xách thêm một gói thuốc, còn có vài bánh trà.
“Có người đưa thuốc đến, còn có bánh trà, nói là vương gia thưởng… A? Trà này, sao không giống trà trước đây…?”
Mạch Ngọc nằm ở nên này, nghe thấy Tuân Hương nhỏ giọng thì thầm, quay đầu lại nhìn bánh trà trên tay hắn, ánh mắt sáng lên:
“Để ta xem.”
Nhận lấy bánh trà, có chút không dám tin, ngón tay run rẩy mơn trớn hoa văn trên bề mặt.
‘Nhược Trần, ngươi tới xem, hoa văn này khéo không?’
‘Ừ.
Không tệ, sau này trên bánh trà Phong gia sẽ in cái này.’
“Ngươi nói trà này là phẩn thưởng của vương gia?”
“Vâng, kỳ thực vương gia đối tốt với công tử vô cùng.”
Tuân Hương lấy bánh trà trong tay y, sau đó tiếp tục thay y bôi thuốc:
“Ngày đó người công tử toàn máu được người khiêng trở về, đại phu cũng đi cùng, ngày thứ hai ngự y trong cung cũng tới xem qua, cái gì mà nhân sâm tuyết liên loại nào tốt đều đem ra hết, hiện tại da chồn kê cho công tử cũng là từ phòng vương gia mang đến, sợ công tử đè lên vết thương…”
Mạch Ngọc nghe xong cũng không lên tiếng, nhắm mắt lại, thân ảnh kiệt ngạo của người nọ không gạt đi được.Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...