Vô Song Công Tử FULL


Ánh mắt Hoài Vương lướt qua hắn liếc ra ngoài một chút, sau đó để Tống Dao vào phòng, chính mình ngồi xuống bên bàn.
“Chuyện gì?”
Tống Dao bước lên đặt cái hộp trong tay lên bàn, mở ra, sau đó xoay về hướng Hoài Vương.
Hoài Vương liếc nhìn ngọc thạch trong hộp, khóe miệng cong lên, “Tống đại nhân, đây là ý gì?”
Tống Dao nói rằng, “Vương gia duyệt tẫn thiên hạ kỳ trân, tảng đá này có thể lọt vào mắt xanh của ngài là phúc khí của nó, vật ấy để ở chỗ hạ quan cũng chỉ long đong phủ bụi, đặc biệt dâng lên, mong Vương gia vui lòng nhận cho.”
“Ah! Không phải ngươi nói đây là vật tổ truyền của nhà ngươi sao?” Hoài Vương trào phúng.
“Nếu như tổ tông trên trời có linh, biết được ngọc thạch này nằm trong tay người có mắt thưởng thức như Vương gia, hạ quan nghĩ, bọn họ cũng sẽ vui mừng.”
Hoài Vương không lập tức trả lời hắn, chỉ là cầm khối huyết ngọc kia trong tay ngắm nghía, sau đó buông xuống, sắc mặt nghiêm túc, “Tống Dao, bản vương nghe nói ngươi làm quan thanh liêm, theo lẽ công chấp pháp, chưa từng tham ô của bách tính một phân một hào nào, cũng coi thường việc nịnh nọt lấy lòng… Ngươi làm thế này, chẳng phải là hối lộ bản vương?”

Tống Dao ngẩng đầu, “Nếu như là lấy vật đổi vật, vậy không tính là hối lộ rồi.”
“A?” Hoài Vương thấy hứng thú, đổi tư thế ngồi, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, “Ngươi nói một chút nghe thử, ngươi nhìn trúng món bảo bối nào bên người bản vương?”
Tống Dao nói: “Hạ quan cả gan, muốn lấy ngọc đổi ngọc, không biết Vương gia có thể đem Vô Song công tử tặng cho tại hạ chăng?”
“Làm càn!” Hoài Vương vỗ một cái lên bàn, đang muốn mắng hắn si tâm vọng tưởng, nhưng nghĩ lại, bình tâm một chút, “Ngươi cho rằng giá trị của Vô Song công tử mà chỉ khối ngọc thạch này đã có thể so được sao?”
Tống Dao cười một tiếng, “Vương gia mang theo Vô Song công tử nghìn dặm xa xôi đến Giang Châu, hạ quan tất nhiên tin rằng Vương gia muốn khoe với hạ quan, chỉ là mỹ ngọc trong thiên hạ so được với khối đá trong tay hạ quan nói ít cũng không phải, Vương gia lại cứ cố ý mang người này đến để so sánh, chẳng hay hạ quan phỏng đoán như này có đúng chăng, Vương gia nhất định đã biết hạ quan hảo nam phong, vì vậy mới mang Vô Song công tử tới.”
Hoài Vương không nói lời nào, cong môi nhìn hắn, sau đó cao giọng nở nụ cười, “Ha ha ha! Tống Dao, bản vương quả nhiên không nhìn lầm, ngươi thật sự là một người thông minh.” sau đó hướng ra cửa phất tay, “Vô Song ở ngay bên ngoài, ngươi nếu thích cho ngươi cũng không sao, bất quá bản vương phải nhắc nhở trước, cái miệng quái đản cay nghiệt kia của hắn không phải ai cũng chịu được đâu.”
Tống Dao khom người lại thi lễ, “Vương gia nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, hạ quan tại đây tạ ơn.” nói xong liền lui ra.
Hoài Vương ngồi cạnh bàn nhìn Tống Dao đi ra ngoài, tự ngẩn người một lát, sau đó nhìn sang huyết ngọc nằm trong hộp gỗ, ngón tay khẽ vuốt ve, xúc cảm ôn nhuận.
Vừa rồi đúng lúc hắn đang định xông ra túm cái kẻ tự chà đạp bản thân dám dằn vặt “người của hắn” vào phòng hung hăng ức hiếp, không ngờ Tống Dao lại chọn lúc này mà đến, dù biết rõ mấy thứ này chỉ là diễn trò, nhưng vẫn không che giấu nổi tức giận.

Cục đá vỡ này là cái thứ gì, sao có thể so sánh với y? Y là Mạch Ngọc, là Vô Song công tử, là hắn… thật vất vả mới có được, là trân bảo mà thế gian này không gì sánh nổi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, Mạch Ngọc im lặng quỳ ở nơi đó, hệt như tượng băng.
Y biết cái tát kia của Hoài Vương là thật sự tức giận, bởi vì trước đây hai người có nháo đến ầm ĩ hơn nữa, hắn cũng sẽ không làm ra hành vi thất thố như vậy.

Y đoán, cái tát kia, e rằng cũng chẳng phải do Tống Dao vì y mà ngậm ngón tay bị thương, mà là bởi “Y Lan Tháo”.

Chỉ là nhất thời cảm khái, ai ngờ được sẽ vừa khéo như thế.
Y quỳ tại chỗ này lâu như vậy, nhưng cũng biết người nọ luôn ở ngay sau song cửa sổ kia nghiêm túc mà đứng.

Cảm giác hai người bọn họ tựa như đứa trẻ quật cường lại tùy hứng, đều biết mình sai, chỉ là bướng bỉnh đến chẳng ai chịu lùi một bước.
Trên đầu xuất hiện một cái bóng, nước mưa bị ngăn lại, Mạch Ngọc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt nhu hòa của Tống Dao.
“Có từng nghĩ qua? Có một ngày tĩnh thủy lưu thâm, văn huyên hưởng tĩnh*, không còn bị kẻ khác trói buộc?”
Mạch Ngọc sững người một chút, sau đó lắc đầu.
Tống Dao một tay cầm ô, một tay đỡ Mạch Ngọc đứng lên, “Vậy bắt đầu từ bây giờ, ngươi hoàn toàn có thể suy nghĩ…”
Quỳ quá lâu, chân sớm đã không còn cảm giác, tầm mắt đảo qua cánh cửa sổ hơi hé, đột nhiên đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Khóe miệng Mạch Ngọc khẽ cong, thuận thế ngã vào người Tống Dao.

Nếu đã thích ăn dấm, vậy liền ăn cho đủ.
Lúc Tống Dao ôm y quay người, Mạch Ngọc nghe thấy trong căn phòng ở sau lưng có tiếng chén trà rơi vỡ, cười đến là hài lòng.
————————————————————
* tĩnh thủy lưu thâm, văn huyên hưởng tĩnh (gốc: 静水流深,闻喧享静): nước lặng chảy sâu, ngồi xem náo nhiệt hưởng sự tĩnh lặng.

Nói chung ta hiểu là cuộc sống nhàn tản yên bình, xem hết thế gian ồn ã nhưng chỉ lặng yên ở một bên mà không tham gia vào.
Cố: Vốn định để xong hết rồi đăng, mà bỗng nhiên không muốn ém hàng nữa nên lại đăng luôn:>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui