Vô Sỉ Yêu Anh


Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi, Phương Hoành Bác nằm trong bồn mở màng sắp ngủ, ý thức dần dần phiêu xa.

Khoảng mười phút sau, mơ màng một đôi mắt trên gương bồn rửa mặt.

Phương Hoành Bác quên khóa cửa, là người nghiêm cẩn, sau khi về nhà đều không tự giác đều thả lỏng, thường ngày sống một mình tùy ý cũng không khóa cửa.

Lần này quên mất trong nhà có cô học trò mơ mộng kia.

Cửa phòng tắm hé mở, Dụ Hoan nhìn người nằm ngâm trong bồn, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô biết đây là một cơ hội tốt nhưng cô vẫn có do dự nên hay không nên làm như vậy.

Một phút do dự, du͙c vọng khao khát đã chiến thắng lý trí.

Dụ Hoan cởi quần ào trên người bước vào phòng tắm.

Người đàn ông ngủ mơ màng không hề nhận thấy có người bước vào.

Dụ Hoan cẩn thận đi đến bồn tắm, nhìn thấy thân thể rắn chắc của anh thèm khát đến nỗi cái miệng nhỏ kia chảy nước không ngừng.


Quả nhiên thân thể của Phương Hoành Bác trong tưởng tượng của cô giống nhau, cơ ngực cơ bụng không thể nào khen hết lời.

Lúc mặc đồ trông có vẻ gầy nhưng cởi đồ, chỗ nào rõ nét chỗ ấy.

Giữa hai chân kia có một cánh đồng cỏ đen tuyền cùng với đó một cây kẹo mềm thoạt nhìn không nhỏ.

Dụ Hoan hơi khó khăn nuốt nước bọt, cô chưa từng làm tìm nhưng thân thể cô lại như một đóa hoa tươi thành thục, khao khát được ai đó tưới, chăm sóc.

Từ lần đầu tiên có mộng xuân cùng với Phương Hoành Bác, cô bắt đầu tìm hiểu trên mạng, hỏi một số học sinh khác về chuyện người lớn, lúc đầu có vẻ thẹn thùng, xấu hổ nhưng chỉ cần tưởng tượng bản thân cùng Phương Hoành Bác, bàn tay nhẹ nhàng tiến vào vuốt ve hạt ngọc mẫn cảm, nghĩ anh dùng cây kẹo ngọt ngào kia chơi cái miệng nhỏ kia, thực sự chỉ có thể lên cao trào.

Lúc này cô cảm thấy như mình đang nằm mơ, Phương Hoành Bác đang ở ngay trước mặt cô, không một tia phòng bị, cô mặc sức làm tùy ý.

Một dòng nước từ miệng nhỏ kia chảy xuống đùi, cô nhẹ nhàng cúi người tới gần anh, thành kính hôn lên môi anh.

Nụ hôn như chuồn chuồn nước, hàng mi anh khẽ động chưa tỉnh.

Dụ Hoan cười trộm như chú mèo tinh ranh, tay nhẹ nhàng chạm vào cây kẹo mềm, đem cây kẹo ấy kề môi liếm.


“Chết tiệt Em đang làm cái gì? ”

Hai mắt sắc bén tức giận trừng lớn, sự mê mang trong ánh mắt cũng biến mất.

Dụ Hoan không ngờ anh lại thức nhanh như vậy, tiểu thuyết đều lừa người, trong truyện nữ chính đều làm đến cuối cùng, sao cô không được.

Dụ Hoan thất vọng, cây kẹo trong tay vẫn mềm, có thể vì chủ nhân kinh giận mà tạm thời không cứng lên.

Dụ Hoan lại cầm nó liếm, nhưng không có động tĩnh.

Phương Hoành Bác gắt gao tay nắm thành quyền, nổi đầy gân xanh, cánh tay rắn chắc căng thẳng, cực lực kìm chế đánh người.

“Dụ Hoan, tôi cho em một cơ hội cuối, bỏ ra ”

Cô làm như không nghe thấy, chẳng biết xấu hổ mà ngậm cây kẹo của ânh, ý đồ muốn anh cứng lên.

Phương Hoành Bác tự biết bản thân căn bản không muốn cứng lên, làm như vậy chỉ phí công, càng chỉ khiến anh muốn đánh cô.

Bộ dáng cô học trò quá mất hình tượng, Phương Hoành Bác cũng không khách khí, ngồi dậy một phen lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của cô qua một bên.

Động tác quá thô bạo, Dụ Hoan phản ứng không kịp, tay không kịp buông ra.

“Chết tiệt ”

Phương Hoành Bác đau đến nghiến răng, thử di chuyển chân che lại phía dưới, trán nổi đầy gương xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận