Cô đẩy người đàn ông đang sửng sốt ra, mặc lại quần rồi mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài.
Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Phương Thành Vũ tâm tình phứ tạp, lên tiếng “Con gái đi mua thuốc tránh thai không tiện, ở trong xe đợi tôi.”
Người đàn ông nói xong thì xuống xe, Dụ Hoan ngồi trong xe, cúi đầu không nhúc nhích.
Gió đêm thổi qua, đầu óc hỗn loạn của Phương Thành Vũ cuối cùng cũng thanh tỉnh lại một chút.
Anh đột nhiên cảm thấy mình đúng là một tên cặn bã, cho dù không thích Dụ Hoan thì cũng không nên đối xử với một cô gái như vậy.
Sở dĩ anh đối xử không tốt với Dụ Hoan là vì cô đột nhiên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của anh.
Cô giống như một viên đá, khiến mặt hồ yên bình dậy sóng.
Anh chán ghét chuyện cuộc sống của bình bị xáo trộn, Dụ Hoan bám lấy anh khiến anh cảm thấy rất phiền.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một nữ sinh không biết xấu hổ, khao khát được đụ như cô.
Cô đơn giản đã phá hủy tam quan của anh, thế nên anh mới không đối xử tốt với cô.
Vừa rồi Dụ Hoan thút thít nói những lời kia với anh, lúc đó anh mới đột nhiên ý thức được rằng Dụ Hoan chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi mà thôi.
Cô còn chưa hiểu thế nào là yêu thích một người, thế nên đã dùng sai cách.
Anh vào hiệu thuốc, mua thuốc tránh thai và thuốc tiêu viêm loại tốt nhất, sau đó nhanh chóng trở về, sợ Dụ Hoan chạy mất.
Phương Thành Vũ mở cửa xe, nhìn thấy Dụ Hoan vẫn còn ngồi ở trong thì chẳng hiểu tại sao lại thở phào một hơi, vẻ mặt lạnh lẽo cũng nhu hòa đi không ít.
“Uống thuốc đi.”
Dụ Hoan ngẩng đầu nhìn túi thuốc anh đưa cho mình, yên lặng nhận lấy, mở túi lấy thuốc tránh thai và nước ra, nhanh chóng uống.
Trạng thái lúc này của Dụ Hoan không tốt, Phương Thành Vũ cũng không ép buộc cô nữa, chỉ hỏi cô một câu “Có thể tự bôi thuốc không? Hay là tới nhà tôi...”
“Không cần, em có thể tự bôi thuốc.
Cảm ơn thầy, nếu không còn việc gì nữa thì em về nhà trước đây.”
Dụ Hoan mặt không đổi sắc ngắt lời Phương Thành Vũ, bình tĩnh nói cảm ơn rồi xuống xe đi về nhà.
Phương Thành Vũ nhìn theo bóng lưng cô đến tận khi biến mất, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng lên, khó chịu vô cùng.
Cửa sổ của một căn nhà ở tầng năm sáng đèn, Phương Thành Vũ ngồi trong xe nhìn một lát, sau đó mới lái xe rời đi.
Nghe thấy tiếng xe rời đi, Dụ Hoan đứng ở cửa lập tức ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc.
Buổi tối, sau khi tắm rửa và bôi thuốc xong, Dụ Hoan nằm lên giường.
Cô không ngủ được, nghe nói người thất tình đều muốn mượn rượu giải sầu, nhưng cô bây giờ lại không hề có suy nghĩ muốn uống say, cũng không có cảm giác muốn tìm chết.
Có lẽ bởi vì khóc ra được nên cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Hơn nữa, cô cũng không thể tính là thất tình, bởi vì từ đầu đến cuối thầy giáo đều không chấp nhận cô.
Dụ Hoan suy nghĩ một lúc, cuối cùng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
Lúc này Phương Thành Vũ cũng đã về nhà từ lâu, anh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho cô.
Bôi thuốc chưa?
Tin nhắn gửi đi mãi không nhận được hồi âm, Phương Thành Vũ ngồi trên ghế sô pha, lướt vòng bạn bè của Dụ Hoan.
Anh lướt đến bức ảnh của cô, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ấn lưu lại.
Tối qua ngủ sớm nên hôm sau chưa đến năm giờ Dụ Hoan đã tỉnh rồi.
Cô nằm trong chăn một lúc rồi mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...