Vô Sỉ Yêu Anh


Phươռg Thành Vũ không có ý định trả lời.

Anh trực tiếp tắt đïện thoại, đặt lên tủ đầu giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dụ Hoan chờ suốt một tiếng, sau đó cũng ôm đïện thoại mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức vang lên.

Dụ Hoan xoa xoa cái cổ đau nhức, hôm qua cô ngủ sai tư thế nên bị sái cổ rồi.

Sau khi tắt chuông báo thức, việc đầu tiên cô làm là mở wechat ra, không thấy Phươռg Thành Vũ hồi âm thì thất vọng vô cùng.

Dụ Hoan ngồi ở trên giường, gương mặt vô cùng ảm đạm.

Một lúc lâu sau, cô lại nhắn cho anh một tin, sau đó ôm cổ đi vào phòng vệ sinh.

Phươռg Thành Vũ đang ăn sáng, lúc anh ngủ dậy thì mở đïện thoại lên, không nhận được thêm tin nhắn nào của Dụ Hoan cả.

Anh còn tưởng ke0 dính người này cuối cùng cũng hiểu chuyện, kết quả vừa mới khen xong thì âm thanh tin nhắn lại vang lên.


Phươռg Thành Vũ vừa ăn sandwich vừa cúi đầu nhìn màn hình đïện thoại, tin nhắn hiện lên Chào thầy, em là Dụ Hoan, chúc thầy buổi sáng tốt lành

Anh tiếp tục không để ý đến cô, ăn sáng xong thì chuẩn bị một chút, sau đó lái xe đến trường.

Dư Hoan vẫn không nhận được hồi âm thì thở dài một hơi.

Cô ngậm một túi sữa tɾong miệng rồi đi ra khỏi cửa.

Dưới lầu nhà cô có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, cô tùy tiện mua một chiếc bánh bao, vừa đi vừa ăn.

Đến tận khi đi cùng Dụ Hoan đến một nhà kho dụng cụ bỏ hoang thì Phương Thành Vũ mới phản ứng lại được, tại sao mình lại phải ngoan ngoãn cùng cô tới đây?

“Được rồi, có chuyện gì mà phải nói ở chỗ này?”

Phương Thành Vũ hất tay Dụ Hoan ra, vô thức nhìn bốn xung quanh.

Nhà kho này đã bỏ hoang từ lâu, bình thường sẽ không có ai tới đây cả.


Vừa rồi Dụ Hoan nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhất định phải tìm một nơi kín đáo để nói, kết quả Phương Thành Vũ bị cô đưa tới nơi này.

Người đàn ông cao lớn khoanh tay nhìn cô gái trước mặt, muốn xem cô lại giở trò gì.

Dư Hoan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dưới ánh mắt của anh mà chậm rãi cởi hết quần áo, chỉ để lại một chiếc quần lót.

“Thầy ơi, quần lót của em ướt đẫm, ngứa quá.

Thầy có thể dùng thứ to lớn của thầy gãi ngứa giúp em được không?”

Phương Thành Vũ sững sờ, lập tức nhíu mày “Dụ Hoan, nơi này là trường học, em muốn phóng khoáng thì cũng nên chú ý trường hợp một chút chứ, lúc nào cũng lộ ra vẻ thiếu đụ như vậy à?”

Người đàn ông cảm thấy phát chán, quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Dụ Hoan ôm lấy từ phía saụ

“Thầy ơi, sao dạo này thầy lạnh nhạt thế, chẳng thèm để ý tới em, có phải thầy chính là loại người vô tình cặn bã trên mạng nói không?”

Phương Thành Vũ tức giận đến bật cười “Tôi là kẻ cặn bã? Dụ Hoan, ngay từ khi bắt đầu, chính em là người dính sát lấy tôi, em còn trách tôi không để ý đến em?”

Dụ Hoan nhìn thấy anh tức giận thì cắn môi, ấm ức nói “Đó là bởi vì em thích thầy, em muốn thầy đáp lại em.

Đừng nói đến những chuyện này nữa, thầy ơi, thầy đụ em đi được không? Tiểu huyệt của em vừa nhìn thấy thầy thì đã ngứa ngáy không chịu đựng nổi rồi ”

Nói xong, cô dùng tay nâng bầu ngực căng tròn của mình lên, ngón tay kẹp lấy núm vú, xoa nhẹ, vẻ mặt thèm khát nhìn anh.

Bộ ngực của cô trắng nõn và mềm mại, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn trong tay, Phương Thành Vũ vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi xoa bóp nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận