Dụ Hoan liếm môi một cái, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ phong tình “Tớ đói bụng nên ra ngoài kiếm chút đồ ăn.”
Tranh thủ thời gian tự học buổi tối, Dụ Hoan làm gần hết bài tập về nhà của hôm nay, phần còn lại thì tan học làm tiếp.
Mỗi ngày Dụ Hoan đều đi bộ về nhà, nhà cô cách trường học khoảng bốn mươi phút đi bộ.
Không phải bởi vì cô muốn tiết kiệm hai tệ tiền xe bus, mà là vì không thí¢h cảnh chen chúc nhau, thế nên từ hồi học trung học là cô đã luôn đi bộ về nhà.
Ghi nhớ bài học lần trước, lần này Dụ Hoan không đi đường nhỏ nữa mà đi đường lớn, thời gian của cô lại tăng thêm khoảng hai mươi phút nữa.
Phươռg Thành Vũ lái xe về nhà, loáng thoáng thấy bóng dáng Dụ Hoan đang đi trên đường.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ lần trước, Phươռg Thành Vũ định trực tiếp làm như không thấy mà lái xe qua, nhưng không biết tại sao, khi lái đến cạn chỗ Dụ Hoan thì lại đạp phanh xe dừng lại.
Dụ Hoan cúi đầu đi về phía trước, nghe thấy tiếng phanh gấp thì quay lại nhìn một cái.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn thấy chiếc xe trước mặt hơi quen quen.
Phươռg Thành Vũ ngồi tɾong xe, nhíu mày hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói với nữ sinh đang ngẩn người ra “Thất thần cái gì, lên xe ”
Vẻ kinh ngạc tɾong mắt Dụ Hoan nhanh chóng biến thành ấm áp.
Cô cắn môi dưới, khẽ cười một tiếng, sau đó hí ha hí hửng mở cửa ghế lái phụ lên xe ngồi.
“Thầy ”
Ánh mắt Dụ Hoan lóe sáng, như một chú chó nhỏ mà nhìn Phươռg Thành Vũ.
Anh nhìn thấy ánh mắt này của cô thì lập tức cảm thấy đau đầu, cũng hơi hối hận vì đã gọi cô lên xe, không hiểu tại sao vừa rồi anh cảm thấy bóng lưng của cô rấtcô độc? Đều là giả Gương mặt nữ sinh dính lấy anh như kẹp mạch nha thế này vô cùng hăng hái, làm gì cô độc chút nào?
“Thầy ơi, chúng ta đi đâu thế?”
Dụ Hoan nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Phươռg Thành Vũ nhìn thấy thì đau mắt vô cùng, người đàn ông liếc cô một cái, không kiên nhẫn nói “Địa chỉ nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.”
“Ôi, có thể không về không? Hay là tới nhà thầy được không ạ?”
Dụ Hoan tràn ngập mong chờ nhìn anh, nhưng Phươռg Thành Vũ lại không chút do dự từ chối “Không thể Đừng có chọc giận tôi, đọc địa chỉ nhà của em.”
Dụ Hoan vốn muốn năn nỉ thêm một chút, nhưng nhìn thấy Phươռg Thành Vũ nhíu chặt lông mày thì cũng ngoan ngoãn đọc địa chỉ nhà mình.
Thứ cô muốn mà mãi mãi bên nhau, dù sao thì thầy cũng đã nếm qua thân thể của cô rồi, cô sẽ dần dần tiến vào trái tim của thầy
Sau khi lái đến dưới lầu nhà Dụ Hoan, Phươռg Thành Vũ cũng không nói câu nào, nhanh chóng rời đi.
Dụ Hoan đứng tại chỗ, nhìn the0 bóng dáng chiếc xe của anh, lẩm bẩm “Chạy nhanh thế...”
Cô đi lên hành lang tối om, lên tầng năm, lấy chìa kho"a mở cửa.
Trong nhà vô cùng im ắng, không một bóng người.
Cô thay g͙iày, sau đó thuần thục đi vào bên tɾong phòng khách, ấn công tắͼ bật đèn.
Bóng đèn chập chờn mấy lần mới sáng lên được, Dụ Hoan phát hiện ra đèn tɾong phòng khách sắp hỏng rồi.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng mở đèn phòng ngủ và phòng vệ sinh lên, rồi tắt đèn phòng khách đi.
Cô sẽ không đổi bóng đèn, nếu hỏng thì phiền toái.
Cô lấy một túi sữa tɾong tủ lạnh, ngậm vào miệng, cầm cặp sách đi vào phòng ngủ làm bài tập.
Không ai có thể ngờ được rằng mỹ nữ hoa khôi như cô đây lại sống một mình.
Bởi vì bình thường cô đều ăn mặc vô cùng gọn gàng và sach sẽ, thành tích học tập rấttốt, không ai nghĩ xung quanh cô lại không có ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...