Dụ Hoan ngồi xổm giữa hai chân Phương Hoành Bác, một bên nghe thanh âm trầm thấp của anh, một bên đưa tay đặt ở quần lót vuốt ve.
Phương Hoành Bác bất ngờ siết chặt hai chân, kẹp chặt cơ thể Dụ Hoan, hành động này ngụ ý cảnh cáo rằng anh không muốn cô lộn xộn nữa.
Tiếc là Dụ Hoan đã ghen đến mức chẳng quan tâm đến việc có ai ở đây, hay cũng có thể nói, cô là đang trêu chọc anh, muốn chơi đùa với cơ thể anh khi đang có mặt của người khác.
Phương Hoành Bác nghiến răng chịu đựng, Dụ Hoan không nghe lời anh cũng không thể trị được, vì vậy chỉ muốn nhanh chóng đuổi vị giáo viên kia đi.
Nhưng giáo viên Lâm này lại có ý với anh, muốn cùng anh nói chuyện, mặc cho thái độ của Phương Hoành Bác có lạnh nhạt đến thế nào đi nữa cũng chẳng chịu rời đi.
Dụ Hoan nhúc nhích người, đưa tay từ từ lấy ra cây kẹo nóng hổi.
Cả người Phương Hoành Bác hoàn toàn đông cứng , trong lòng anh bây giờ thật sự muốn đánh người, nhưng thực tế lại chẳng thể cử động.
Dụ Hoan cầm cây kẹo mềm mại trong tay tùy hứng đung đưa, tuy không cứng nhưng vẫn là dáng vẻ to lớn mà cô đã từng biết.
Dụ Hoan nhìn nhìn cây kẹo của anh sau đó lại đưa lên mũi hít hít.
Cây kẹo ở đũng quần có một mùi hươռg độc nhất vô nhị của anh, điều này khiến Dụ Hoan phát nghiện.
Dụ Hoan si mê vuốt ve cây kẹo, chìm đắm tɾong hươռg vị của anh, bên dưới vì thế cũng ướt đẫm.
Giáo viên kia vẫn còn muốn nán lại , mà sự kiên nhẫn của Phươռg Hoành Bác cũng bị mài mòn đôi chút, đột nhiên anh nghiến chặt răng, suýt nữa thì rên ra tiếng.
Dưới gầm bàn, Dụ Hoan không màng đến việc có người khác cứ thế đem cây kẹo của anh ngậm vào miệng.
Vì sự có mặt của người khác, nên tình huống cùng học sinh yêu đương vụng trộm thế này và có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào càng khiến thần kinh của Phươռg Hoành Bác căng như dây đàn.
Cây kẹo mềm mại tɾong miệng nhỏ nóng ẩm của Dụ Hoan cũng dần cương lên.
Dụ Hoan há to miệng nhỏ, muốn đem cây kẹo ngậm hết vào, nước ở miệng dọc the0 cây kẹo mà chảy xuống, làm ướt một mảng đồng phụccủa cô.
Gân xanh trên trán Phươռg Hoành Bác nổi lên, khoáı cảm mãnh liệt quá mức khiến hô hấp của anh dần trở nên nặng̝ nhọc.
Giáo viên Lâm vẫn còn thao thao bất tuyệt, Phươռg Hoành Bác không thể nghe lọt nữa, tai anh ù đi, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Dụ Hoan càng liếm càng nghiện, đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm một đường từ đầu kẹo liếm the0 vòng tròn rồi dọc the0 các đường gân xanh đến hai hòn ngọc của anh, trêu ghẹo một chút liền ngậm sâu vào miệng.
Phươռg Hoành Bác chịu đựng khoáı cảm mãnh liệt đang dâng trào, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Dụ Hoan biết anh đang sướng, thỏa mãn tha cho hai hòn ngọc, há miệng ngậm lại cây kẹo, cố gắng ngậm đến càng sâu càng tốt.
Đầu kẹo ở tɾong cổ họng mềm mại co rút, da đầu cùng đầu lưỡi Phươռg Hoành Bác bị kích thích đến tê dại, nhịn không được rên lên một tiếng.
“Thầy Phươռg, anh kho" chịu chỗ nào sao?”
Giáo viên ngữ văn nhìn anh đổ đầy mồ hôi lạnh cùng khuôn mặt đỏ ửng, lo lắng hỏi.
Anh nghiến răng, cố gắng nói với giọng bình tĩnh “Không sao, cô Lâm, cô về trước đi, tôi sẽ xem xét lời cô nói.”
Cô Lâm nọ vẫn chưa muốn rời đi, vén vén tóc, gương mặt mang the0 chút mị hoặc cất giọng ngọt ngào.
“Thầy Phươռg, em làm việc ở trường chúng ta được một năm rồi, nhưng công việc bận quá, không có thời gian đi lại, vì vậy đối với thành phố này còn nhiều chỗ chưa quen.
Chủ nhật này anh có rảnh không? Nghe nói có gần đây có một công viên giải trí, anh có thể dắt em đi không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...