Dụ Hoan đã để ý anh gần nửa năm.
Mỗi ngày đều tưởng tượng về anh để tự an ủi.
Lúc đầu cô nghĩ chắc sẽ có cơ hội để tiếp cận anh nhưng thực tế là không có cơ hội nào hết, Phương Hoành Bác rất ít tiếp xúc với học sinh nữ, cộng thêm anh lúc nào cũng có vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt sắc bén, chẳng ai dám đến gần.
Hôm nay ở văn phòng là cơ hội cô đợi từ rất lâu rồi.
Lúc đó đầu óc nóng lên liền cởi áo, đến khi cởi mới thấy làm như vậy không tốt.
Nếu đã lỡ phóng lao rồi thì theo lao vậy, có khi thành công thì sao?
Chớp mắt, Dụ Hoan thành công, lập tức có thể cùng anh triền miên, nhưng cô lại lo lắng, sợ anh cùng cô triền miên xong rồi không cần cô thì làm sao?
Cô không muốn vui đùa nhất thời, cô muốn cùng bên anh lâu dài.
Xe ngừng lại dưới lầu, lần này không cần anh nhắc, Dụ Hoan tự mình xách đồ ở ghế sau ra, điều chỉnh lại đồng phục.
Chân trần bước xuống xe, Phương Hoành Bác cau mày “Mang giày vào ”
Thấy anh vẫn quan tâm mình, Dụ Hoan cười lên giống chú mèo con đáng yêu, ngoan ngoãn mang giày vào.
Trở lại căn hộ của anh, Dụ Hoan khóa kỹ cửa, cởi giày để chân trần bước vào phòng.
“Sao em có thói quen xấu này vậy, đi chân đất dễ sinh bệnh.”
Nói xong, Phương Hoành Bác đi một ly nước, Dụ Hoan nhìn chăm chăm từng chuyển động yết hầụ
Thầy giáo thật sự quá đẹp khiến tim cô đập nhanh, chỉ cần nhìn anh liền ướt
“Em không muốn mang dép lê của người khác.”
Dụ Hoan nghĩ nên nói thẳng, đôi déo lê kia vừa nhìn là biết ai đó đã từng dùng qua, không chỉ một lần, nghĩ tới có cô gái khác đã tới đây liền bực bội.
Phương Hoành Bác đem ly nước đặt xuống bàn, nhíu mày nói “Cái gì của người khác, em nghĩ gì vậy?”
Dụ Hoan mím môi, thấp thỏm hỏi “Thầy có bạn gái rồi ạ?”
Phương Hoành Bác thong thả cởi nút áo trên cổ, nhìn cô long lánh ánh mắt, bâng quơ nói “Có bạn gái mà còn cùng em làm chuyện kia? Dụ Hoan, em nghĩ ai cũng giống em mặt dày không biết liêm sỉ?”
Nghe được anh không có bạn gái, đôi mắt Dụ Hoan nháy mắt liền sáng đem nửa câu sau không thèm quan tâm.
Bị anh mắng cũng thành quen.
Dù sao cô cũng chính như vậy, chủ động quyến rũ thầy giáo.
Dụ Hoan nhìn theo bàn tay anh cởi từng nút áo, cơ ngực màu đồng ẩn hiện, một ngọn lửa nho nhỏ bắt đầu bùng cháy.
Mật ngọt từ cái miệng nhỏ kia trào dân.
Bởi vì không có mặc quần con, mật ngọt trong suốt theo đùi chảy xuống.
Phương Hoành Bác liếc mắt, bệnh sạch sẽ lại tái phát, chỉ hướng phòng tắm "Đi tắm đi."
Dụ Hoan vui vẻ đứng lên, không ngại ngùng trước mắt anh cởi đồng phục, lộ ra thân hình mềm mại trắng nõn lả lướt.
Thoả thân trước mặt Phương Hoành Bác, mặt hơi ửng hồng nhẹ giọng hỏi "Anh vào tắm cùng em nhé?"
Phương Hoành Bác đứng đối diện với cô, hai mắt sáng lấp lánh, tầm mắt dần dần cụp xuống thấy hai đỉnh hồng muốn đưa tay lên xoa nắn.
Đỉnh hồng bị chạm vào có chút run rẩy, Dụ Hoan che ngực lại rên ɾỉ một tiếng, thanh âm như chiếc lông vũ lướt nhẹ lòng anh.
Phương Hoành Bác cảm nhận sự mềm mại từ đỉnh hồng, lòng nổi lửa, bàn tay xoa bóp đồi thỏ ngọc mềm mại, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.
"Chết tiệt Đôi thỏ ngọc em thực đẹp "
Dụ Hoan thấy anh thích như vậy càng ưỡn ngực rên ɾỉ yêu kiều "Ừm..."
Phương Hoành Bác lại xoa nắn một lát rồi mới buông tay, cảm giác mềm mại lưu luyến không thôi, nâng cằm Dụ Hoan "Đi tắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...