Tiết Khanh phát huy bản lĩnh của một người đàn ông đang theo đuổi một người phụ nữ, tôi cũng rất nhập tâm phát huy bản lĩnh của một người phụ nữ được theo đuổi, cùng anh ta đi dạo trong khu mua sắm, hễ mua gì là vứt cho anh ta xách...Tôi vô cùng cao hứng. Cảm giác được làm nữ vương này quả thực không tệ mà!
“Em yêu, chúng ta đi ăn bữa trưa tình nhân đi!”
Tôi quay lại nhìn anh ta, cười cười một cái, trêu chọc bảo:
“Anh tới cái đó cũng nghĩ ra, có phải là hay theo đuổi con gái không hả?”
Tiết Khanh làm bộ suy nghĩ một lát, liền nháy mắt với tôi:
“Nghiễm Nghiễm, anh vô cùng trong sạch, điểm này em có thể kiểm chứng...”
Tôi nổi da gà, sống lưng bất giác lạnh toát... Khụ khụ, họ Tiết anh công lực thâm hậu quá, nháy mắt một cái có thể tôi như ngồi trên tảng băng thế này...Khâm phục! Khâm phục!
“Có điều tôi đạo hạnh kém cỏi, không biết có nhận nổi bữa cơm này của anh không nữa...”
“Em có thể ăn anh thay cơm cũng được!”
“Thôi...thôi...tại hạ thỉnh cao nhân đi ăn cơm ạ”
Tôi mau chóng thu binh, không trêu chọc anh ta nữa. Tiểu thuyết nào cũng nói: Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ. Thiện tai! Giờ tôi bắt đầu giác ngộ, bắt đầu thấm thía rồi đây!
------------Phân cách tuyến “Ăn anh thay cơm”-------------------------
Tiết Khanh nhanh nhẹn đi lấy xe... Tôi leo lên xe anh ta, khó xử nói:
“Tiết Khanh, tôi nhớ ra tôi phải về ăn cơm với mẹ.”
Anh ta không nhìn tôi, xoay xoay vô lăng, thản nhiên đáp:
“Tôi vừa xin phép giúp cô rồi. Bác gái bảo cô có thể không về ăn tối luôn cũng được!”
Thiện tai! Đây mới là cảnh giới cao nhất của “Tiên hạ thủ vi cường”.
“Có phải anh đã đoán trước tôi sẽ từ chối anh bằng cách này?”
“Ừ. Em thấy không, anh cùng em tâm ý tương thông, em nghĩ gì anh cũng hiểu. Còn không phải trời sinh một đôi sao?”
“Vâng, em nghe nói trí tưởng tượng của nhân loại là vô giới hạn, xem ra đúng thật.”
“Cho nên em thật sự đã gặp cực phẩm là anh, ngoại hình miễn bàn, lại thêm tư duy phong phú, dịu dàng ân cần, phụ mẫu hiện đại...Em nên cân nhắc...”
Tôi:... Tiết Khanh, anh quả thực cuồng luyến.
Thấy tôi im lặng, người nào đó híp mắt, khóe môi treo một chút gian ác. Thiện tai! Về nhà tôi nhất định mời thầy về giải hạn!
----------------Phân cách tuyến “Tiết cuồng luyến”---------------------
Có điều, không thể phủ nhận Tiết Khanh là một người tinh tế.
Anh ta lái xe một hồi, đưa tôi tới một nhà hàng có cái tên rất ý vị: Vãn Cảnh. Tôi thầm cảm thán. Tên này quả thực xứng. Vị trí của nhà hàng này rất đẹp, không gian bài trí hài hòa, tạo cảm giác vô cùng thoải mái, nhân viên phục vụ toàn bộ đều mặc sườn xám, đi lại uyển chuyển, rất có phong cách!
Tiết Khanh đi đỗ xe, tôi bước vào thì liền gặp “tình nhân tỷ tỷ” đã khiến tôi mất việc. Qủa nhiên oan gia ngõ hẹp. Tôi giả bộ thờ ơ, không nhìn thấy cô ta, ai ngờ cô ta ngứa chân ngứa tay, đến trước mặt tôi, cao giọng bảo:
“A, không phải cô Luật sao? Thế nào, có phải hôm nay cô tới xin việc không?”
Chị hai! Tôi với chị không thù không oán, chị gây sự với tôi là ý gì đây?
“Không có gì, tôi tới cùng bạn.”
Tôi miễn cưỡng cười một cái. Cô ta vẫn không buông tha tôi, vờ như áy náy nói:
“Thật xin lỗi cô quá, anh ấy cũng thật nóng tính...Nếu cô chưa tìm được việc, tôi có thể giúp cô!”
Thiện tai! Đối diện với ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, tôi thầm ngao ngán thở dài. Loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông này...Aizzz, giả như một ngày cô hoa tàn nụ héo, xem còn ai cung phụng cô nữa không? Ở đây đắc ý làm gì chứ?
“Cảm ơn cô, hiện tại tôi sống rất ổn, tạm thời chưa cần tìm việc.”
“Phải rồi, dù sao còn có tôi nuôi cô ấy!”
Tiết Khanh khoác vai tôi, thản nhiên nói...Này anh, tôi có mẹ tôi nuôi, không can hệ đến anh nhé!
Tình nhân tỷ tỷ sắc mặt khẽ biến, ngầm đánh giá Tiết Khanh. Sau đó lại nhìn tới tôi, đôi môi đỏ mọng cong lên châm chọc:
“Này anh, cô ta bên ngoài ngõ liễu tường hoa*, lẽ nào anh không biết?”
*Chỉ quan hệ nam nữ bất chính
Gì? Tôi trợn mắt, nhịn không nổi muốn chửi cô ta một bài...
“Ngõ liễu tường hoa**? Ý tưởng này không tồi... Nghiễm Nghiễm, phòng con chúng ta dùng giấy dán tường hoa anh đào cũng được đó chứ...”
**Ở đây Tiết Khanh cố ý hiểu sai thành một kiểu trang trí nhà cửa
Ặc! Tôi toát mồ hôi nhìn Tiết Khanh. Trình độ bức chết người khác của anh ta cao siêu thật! Tình nhân tỷ tỷ mặt trắng bệch, tức tới nói không nên lời.
“Đùa thôi. Cô nghe phải tin vịt rồi. Cô nhìn bức tường cực phẩm vừa cao vừa chắc như tôi đây, Nghiễm Nghiễm nhà tôi muốn làm hồng hạnh cũng chưa chắc đã vượt qua nổi!”
Sùng bái-ing! Lời vô lại thế này anh cũng có thể nói được... Thiện tai! Thiện tai!
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của tôi, Tiết Khanh cười đắc ý, khóe mắt cong cong, kéo tôi “chiến thắng vang dội” bước qua tình nhân tỷ tỷ vẫn đơ nguyên tại đó. Ôi! Hóa ra cảm giác cười trên nỗi đau của người khác lại tuyệt vời thế này ư?!
--------Phân cách tuyến “Hồng hạnh không vượt nổi tường”--------
Chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ, tôi học theo mấy phim kiếm hiệp, ôm quyền nói:
“Vừa rồi đa tạ các hạ tương trợ, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
Tiết Khanh cười thành tiếng, nhìn bộ dáng của tôi. Xoa cằm suy nghĩ một lát, gian xảo trả lời:
“Không cần. Trực tiếp lấy thân báo đáp là được rồi!”
Sở Khanh! Bỉ ổi! Trong đầu tôi tức khắc nhảy ra hai từ này, bĩu môi trả lời:
“Anh cũng tranh thủ quá đó. Tôi còn tưởng anh là chính nhân quân tử, ai dè cũng háo sắc gớm nhỉ?”
Anh ta lắc đầu, cầm thực đơn lên xem qua, thản nhiên đáp:
“Tôi đã nói rồi, ai bảo cô có kích thích đặc biệt tới trái tim tôi!”
Tôi lập tức như là không nghe thấy, cầm cốc nước lên uống một ngụm. Lúc này bồi bàn đã tới. Tiết Khanh đưa quyển thực đơn cho tôi, tôi chọn đại mấy món nói với bồi bàn. Xong liền quay lại hỏi ý Tiết Khanh...
“Em yêu, ngắm em là anh đủ no rồi.”
Anh ta bày ra bộ dáng si tình, dịu dàng nhìn tôi. Đồng chí bồi bàn tủm tỉm cười khẽ...Tôi đỏ mặt! Con người này, quả nhiên không đứng đắn chút nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...