Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có


Sau khi Mạnh Dương lên xe của Lục Vân Kính, Lục Vân Kính nhìn cậu nghi ngờ hỏi: "Ngày hôm qua không phải cậu cùng Lạc Thịnh đón sinh nhật sao? Tại sao đột nhiên lại vào bệnh viện? Kết quả kiểm tra như thế nào? Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
"Lái xe đi, vừa đi vừa nói." Mạnh Dương đeo đai an toàn nói.

"Muốn đi chỗ nào? Đi ăn cơm sao?" Lục Vân Kính hỏi.

"Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi." Mạnh Dương nói.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?" Lục Vân Kính vừa lái xe vừa nói.

"Lạc Thịnh hôm qua không cùng tớ đón sinh nhật, tớ một mình uống quá nhiều, không cẩn thận nằm trên đường ngủ thiếp đi.

Người qua đường tưởng tớ ngất liền gọi điện thoại cho bệnh viện đưa xe cứu thương đến đem tớ đi, tớ vốn không hề bị thương."
"Lạc Thịnh không cùng cậu đón sinh nhật thì cậu nên gọi điện cho tớ chứ, một mình cậu uống có gì vui chứ?" Lục Vân Kính tức giận nói.

"Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần đã lén lút ở sau lưng tớ yêu nhau rồi." Mạnh Dương bình tĩnh nói.

Lục Vân Kính kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạnh Dương nói: "Thật sao? Cậu bởi vì biết chuyện của bọn hắn, cho nên mới mượn rượu giải sầu sao?"
Mạnh Dương trầm mặc không trả lời, bởi vì cậu của trước kia chỉ vì Lạc Thịnh không cùng cậu đón sinh nhật mà mượn rượu giải sầu, vốn không hề biết chuyện của Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, dựa theo sự phát triển của kiếp trước, ước chừng ba năm sau cậu mới biết được Lạc Thịnh và Vu Quân Thần đã sớm ở bên nhau.


"Tớ đã cảm giác hai người bọn hắn dường như có điều gì đó không đúng, nhưng mọi chuyện không rõ ràng cho nên không dám nói lung tung." Lục Vân Kính cũng cảm thấy tức giận nói: "Cậu tiếp theo định như thế nào"
Mạnh Dương nói: "Vài ngày nữa đến sinh nhật Vu Quân Thần, tớ chuẩn bị cho bọn hắn một món quà khó quên, còn một chuyện cần cậu giúp."
"Việc gì cậu nói đi."
"Tớ muốn mượn căn biệt thự trên núi trà của nhà cậu, tổ chức tiệc sinh nhật."
Lục Vân Kính suy tư một hồi, liền hiểu rõ ý định của Mạnh Dương, sau đó nói: "Tớ đã biết, tớ sẽ giúp cậu chuẩn bị."
"Vân Kính" Mạnh Dương nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định nói: "Từ giờ trở đi đầu óc của tớ sẽ do tớ khống chế, tớ sẽ dựa theo suy nghĩ của mình mà sống!"
"...!Chẳng lẽ trước giờ đầu óc của cậu do người khác khống chế?" Lục Vân Kính cảm thấy không hiểu lời cậu nói.

Mạnh Dương nhắm mắt lại, hồi tưởng đủ loại sự việc xảy ra ở kiếp trước, mà cậu ở kiếp trước có chút ngu xuẩn đến đáng thương.

..........................................!
Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính bàn bạc kế hoạch cụ thể, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm rồi Lục Vân Kính đưa Mạnh Dương về.

Mạnh Dương vừa vào nhà, xe Lạc Thịnh từ cửa lớn tiến vào.

"Mạnh Dương!" Vu Quân Thần xuống xe đi về hướng Mạnh Dương hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại? Chúng tớ tìm cậu khắp nơi."
Mạnh Dương điều chỉnh biểu tình trên gương mặt, sau đó quay người, mỉm cười nhìn Vu Quân Thần nói: "Tớ cùng Lục Vân Kính ăn cơm, các cậu ăn cơm chưa?"

"Chúng tớ..." Vu Quân Thần quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Thịnh đang đi về hướng này, sau đó nói: "Chúng tớ đi cậu khắp nơi, còn chưa kịp ăn cơm chiều."
Mạnh Dương trong lòng cười lạnh, cậu đều có thể từ mùi hương trên thân Vu Quân Thần nói rõ những món hắn vừa ăn.

"Tôi nói cậu rốt cuộc bị bệnh gì?" Lạc Thịnh tức giận nhìn Mạnh Dương nói: "Cảm thấy để cho người khác lo lắng cậu rất thú vị đúng không? Nhất định phải để cho người khác hết mực quan tâm? Đến lúc cậu xảy ra chuyện cũng không còn ai thèm quan tâm mới vui lòng đúng không?"
"Thôi mà Lạc Thịnh..." Vu Quân Thần theo thói quen bắt lấy tay Lạc Thịnh, thời điểm định khuyên nhủ hắn trong lòng đột nhiên bị động tác của mình giật mình, sau đó lập tức buông tay hắn ra, nhanh chóng lén nhìn biểu tình Mạnh Dương, phát hiện biểu tình Mạnh Dương không có bất kỳ biến hóa gì, mới cố ý giả vờ đứng bên cạnh Mạnh Dương ra vẻ bênh vực nói: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy sao? Vừa rồi rõ ràng rất lo lắng, hiện tại lại cố ý bày bộ dáng tức giận, không thể thẳng thắn một chút sao?"
"Tớ có chuyện muốn nói với các cậu, nếu như các cậu còn chưa dùng cơm thì để nhà bếp làm vài món, các cậu vừa ăn vừa nói." Mạnh Dương quay người đi vào trong: "Đi thôi."
Bọn họ đi vào nhà, Mạnh Dương để người giúp việc thông báo cho đầu bếp làm vài món mà Vu Quân Thần thích, sau đó cùng bọn họ ngồi chờ trong phòng ăn, vừa chờ thức ăn đưa lên vừa bàn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật.

"Hôm nay vào lúc tớ cùng Vân Kính dùng cơm, cậu ta biết tớ muốn tổ chức bù tiệc sinh nhật, liền nói muốn cho chúng ta mượn căn biệt thự trên núi trà của nhà cậu ta để tổ chức tiệc."
"Thật sao?" Vu Quân Thần có chút bất ngờ, sau đó cười nói: "Xem ra cậu ấy thật tâm xem cậu là bạn bè, thế mà đồng ý việc cho cậu mượn biệt thự trên núi trà để tổ chức tiệc."
"Biệt thự nhà chúng ta cũng có, trên núi, bờ biển, trên đảo, nội thành đều có thể tùy tiện chọn, hoặc tổ chức tại khách sạn nhà chúng ta cũng được, không cần thiết nhất định phải tổ chức tại biệt thự nhà cậu ta." Lạc Thịnh nói.

Trước đó Vu Quân Thần đã từng một lần đề cập với Mạnh Dương về căn biệt thự trên núi trà của Lục Vân Kính, vô cùng thích nơi đó, rất muốn mượn ở vài ngày để tìm linh cảm, nhưng đều bị Lục Vân Kính từ chối, nói là chỉ có duy nhất căn biệt thự đó không thể tùy tiện cho người khác mượn, nhưng thực tế nguyên nhân Lục Vân Kính không muốn cho mượn là bởi vì hắn không thích Vu Quân Thần, chỉ bởi vì mối quan hệ với Mạnh Dương, một mực chưa hề nói tới điều này.

Vu Quân Thần bị từ chối nhiều lần, trong lòng đương nhiên cảm thấy thất lạc, sau đó từng nói qua chuyện này với Lạc Thịnh, Lạc Thịnh cảm thấy Lục Vân Kính quá nhỏ nhen, cũng chỉ là một căn biệt thự, mượn ở vài ngày cũng không đồng ý, thế là trong lòng cũng cảm thấy chán ghét Lục Vân Kinh.

Cái gọi là không có được mới gọi là tốt nhất, dựa theo sự việc phát triển ở kiếp trước, bởi vì Vu Quân Thần nhớ mãi không quên căn biệt thự trên núi trà, về sau Lạc Thịnh dùng chút thủ đoạn lấy được căn biệt thự ấy từ tay Lục gia và tặng cho Vu Quân Thần.


Mà một kiếp này, Mạnh Dương tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.

"Đúng là tổ chức sinh nhật ở nơi nào đều có thể, nhưng đây là quà Vân Kính tặng cho tớ, tấm lòng của cậu ta không nỡ từ chối, đồng thời Vu Quân Thần cũng rất thích căn biệt thự ấy, cho nên tớ đã đồng ý." Mạnh Dương nhìn Vu Quân Thần nói: Nếu đã là hai chúng ta cùng tổ chức, chọn một chỗ hai chúng ta đều thích càng tốt, cậu nói đúng không?"
Vu Quân Thần gật đầu đồng ý nói: "Cậu nói rất có đạo lý, nếu đã là tấm lòng của Vân Kính, từ chối cũng không tốt, như vậy cứ tổ chức tại biệt thự trên núi trà đi."
Lạc Thịnh thấy Vu Quân Thần muốn tổ chức tại biệt thự trên núi của Lục gia nên cũng không có ý kiến gì nữa.

Đồ ăn đã lên đủ, Mạnh Dương lập tức nói: "Các cậu đói lắm rồi đúng không, nhanh ăn cơm đi, thật xin lỗi, không chú ý tới điện thoại đã hết pin, để các cậu tìm tôi lâu như vậy, ăn nhiều một chút."
Mạnh Dương không ngừng gắp thức ăn cho hai người để bọn họ ăn nhiều một chút, rồi cùng bọn họ bàn bạc việc tổ chức tiệc như thế nào, mà Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh ăn no rồi mới trở về, nhưng bọn hắn giả vờ vì tìm Mạnh Dương cơm cũng không kịp ăn, hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục ăn.

Sau khi chờ Lạc Thịnh rời đi, Vu Quân Thần cũng lấy cớ nói mình mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, dạ dày của hắn thật sự khó chịu, muốn uống chút thuốc tiêu hóa.

Mạnh Dương nhìn cả bàn thức ăn không còn nhiều lắm, cười lạnh đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Vài ngày sau, đến ngày sinh Vu Quân Thần, sáng sớm Mạnh Dương đã nhận được điện thoại của Lục Vân Kính nói đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ bọn hắn đến.

Lúc này Mạnh Dương cùng Vu Quân Thần tổ chức sinh nhật, ngoại trừ mời bạn bè chung của hai người bọn họ, Lạc Thịnh cũng mời 1 số bạn bè của hắn đến.

Ngay bãi đỗ xe dưới chân núi trà của Lục gia, lần lượt xuất hiện nhiều chiếc xe sang trọng.

Đám người Mạnh Dương tiến vào biệt thự, Lục Vân Kính mang bọn hắn tham quan tất cả các địa điểm bố trí sinh nhật.


"Thật sự cám ơn đã làm phiền cậu như vậy, Vân Kính." Vu Quân Thần mỉm cười nhìn Lục Vân Kính nói lời cảm ơn.

"Không cần khách khí, coi như là quà tớ tặng cho Mạnh Dương và cậu, tớ nói trước tớ không có chuẩn bị thêm món quà khác đâu." Lục Vân Kính nói giỡn.

"Cái này so bất cứ món quà nào đều tốt hơn." Vu Quân Thần dáng vẻ cảm động nói.

"Đi thôi, mang các cậu đi xem căn phòng ở tầng thượng."
Lên đến tầng cao nhất, Lục Vân Kính đẩy cửa phòng ra, đi vào rồi nói: Căn phòng này có thể nhìn thấy ít nhất nửa tòa núi trà, ban đêm cho dù là ngâm bồn tắm hay là nằm trên giường, chỉ cần ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy trăng sao, mà những tấm kính này, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, cho nên coi như thỏa thân ngủ cũng không có vấn đề.

Bất quá phòng như vậy chỉ có một phòng, hai người các cậu ai đêm nay ngủ ở đây?"
Mạnh Dương nhìn chung quanh căn phòng này một lần, sau đó cố ý dùng ngữ khí nén nhịn đau thương nói với Quân Thần: "Mặc dù hôm nay là hai chúng ta cùng tổ chức sinh nhật, nhưng trên thực tế hôm nay mới chính là sinh nhật cậu, cho nên nhường cho cậu ở?"
"Thật là cho tớ?" Vu Quân Thần nhịn xuống cảm giác vui sướng trong lòng, ra vẻ khiêm nhường nói: "Nếu cậu muốn ở thì không cần nhường cho tớ đâu."
"Không phải chỉ là một căn phòng thủy tinh sao? Các cậu có cần phải nhường tới nhường lui như vậy không?" Lạc Thịnh khoanh tay tựa vào cửa nhìn Vu Quân Thần nói: "Mạnh Dương đã nhường cho cậu, vậy cậu cứ ở, cậu cùng cậu ấy còn gì để khách khí."
Lạc Thịnh nhìn ra được Vu Quân Thần thực sự muốn ở căn phòng này, cho nên mới cố ý biểu hiện là người một nhà của Mạnh Dương, thay Mạnh Dương quyết định nhường cho Quân Thần.

Mặc dù hắn làm sao cũng nhìn không ra căn phòng này có gì tốt, nhà hắn tùy tiện chọn một căn biệt thự đều tốt hơn so nơi này gấp bao nhiêu lần, dù sao hắn không cảm nhận được vẻ đẹp nghệ thuật và vẻ đẹp tự nhiên mà Vu Quân Thần nói, càng không thể trải nghiệm linh cảm gì, nhưng nếuVu Quân Thần đã muốn, vậy hắn liền nhất định phải nghĩ cách để cậu được ở.

"Vậy tớ không khách khí với các cậu." Trong mắt Vu Quân Thần khó mà che giấu được vui sướng, sau đó quay người đi đến tấm kính ngắm nhìn bên ngoài.

Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính nhanh chóng trao đổi ánh mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui