Vô Sắc Công Tử


Hôm nay Tô Bạch đến là vì có chút chuyện riêng.

Vài ngày trước đó, chuyện của Thư Đường trở thành đề tài nóng hổi được đồn đãi khắp phố phường, Tô đại nhân sợ tiếng tăm của mình bị xấu lây, cân nhắc cho rằng thanh danh Thư Đường đã hỏng, chắc chắn quan hệ thông gia giữa hai người sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình, vì vậy, chuyện ruồng rẫy tất không thể tránh được, bắt buộc phải hồi hôn.

Mà đúng lúc này, Kinh Hoa thành có một nữ tử đang muốn gả đi. Nàng này họ Lương tên Thúy, là nữ nhi của Lương Vị chức Công Bộ Thị Lang – Lương đại nhân. Vì Lương Thúy có bát tự rất kỳ lạ, trượng phu tương lai nhất định phải là người sinh năm Sửu giờ Sửu, thế nên Lương đại nhân từ đầu mùa xuân đã bắt đầu kén rể, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Sau đó, việc này gián tiếp rơi vào tai Tô Bạch. Tô Bạch vô cùng mừng rỡ. Hắn không có đặc điểm gì nổi bật, chỉ có mỗi chuyện ngày sinh tháng đẻ giờ Sửu năm Sửu là trùng hợp. Lương duyên trời định có thể khiến hắn leo lên được nấc thang quyền quý, vậy thì tại sao lại không làm?

Kết quả là, Tô Bạch lập tức đến phủ Lương đại nhân tự tiến cử mình, đầu tiên là nói mình và Thư tiểu Đường không hề có mối liên hệ ràng buộc nào, sau đó là thề thốt tấm chân tình của mình đối với Lương tiểu thư có trời đất chứng giám.

Lương đại nhân là người tốt, chức lớn nhưng tính tình rất rộng lượng phóng khoáng, vừa nghe xong liền chấp thuận cho Tô Bạch qua cửa. Tô Bạch vui mừng phấn khởi, ôm tâm tình đắc thắng khải hoàn trở về, ai dè hắn mới bước đi được vài bước đã bị Lương tiểu thư chặn lại ngoài phòng.

Lương Thúy là một người tính tình quật cường, thứ nhất là bất mãn Tô Bạch chức quan nhỏ bé, thứ nhì là bất mãn hắn vốn có hôn ước trên người. Mấy ngày kế tiếp, Tô Bạch ra sức ân cần niềm nở, ngoại trừ thời gian phải lên triều, còn lại hắn đều viện cớ đến thăm hậu hoa viên của Lương phủ, ngẫu nhiên liên tiếp mấy ngày đều nhìn thấy một bên gương mặt của Lương Thúy ẩn ẩn hiện hiện sau khóm hoa, phong thái vô cùng yểu điệu, xinh đẹp tựa hoa đào.

Vì thế Tô Bạch mất cả hồn vía.

Sau đó, cuối cùng nha hoàn Lương gia mang đến một tin vui, nói là tiểu thư ra một điều kiện. Điều kiện này nói ra cũng rất đơn giản, đó là muốn Tô Bạch vào ngày mười tháng tám, dẫn theo Thư tiểu Đường đến gặp Lương Thúy, ba mặt một lời thừa nhận mối quan hệ giữa hai người là trong sạch, thanh bạch.

Chuyện này còn phải tùy thuộc vào cô nương mà hắn đã hồi hôn, có thể sẽ phải xảy ra chuyện ầm ĩ đây. Nhưng Thư Đường là một cô nương thật thà, những chuyện như thế này tất dễ như trở bàn tay. Cho nên, Tô Bạch nghe điều kiện này lại vui vẻ vô cùng, còn tỏ ý là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ trên cả tuyệt vời.

Vì thế mới có một màn xảy ra tại Tử Vi đường kia, Tô đại nhân trước mặt mọi người đòi huỷ bỏ quan hệ thông gia với Thư Đường.

Mối quan hệ thông gia giữa hai người đã bị hủy bỏ, tuy sau đó chuyện xấu giữa Vân Trầm Nhã và Thư tiểu Đường phô bày khắp nơi trong dân chúng, nhưng Lương Thúy vẫn khăng khăng giữ điều kiện của mình, Tô Bạch không thể không đến khách điếm Thư gia mời Thư Đường đi theo hắn một chuyến.

Hôm nay là ngày mười tháng tám, thời tiết mùa thu ở miền Nam này càng chuyển biến rõ rệt hơn.

Vì cầu người khác giúp mình nên phải nhún nhường ba phần, Tô Bạch mặt mày ân cần, sau khi giả lả qua quít giải thích với Thư Đường xong, bèn nói: “Phải hủy bỏ cuộc hôn nhân, quả thật là việc cực chẳng đã lắm bắt buộc ta phải làm như vậy, sau đó ta gặp nữ tử  này, quả thật là vừa gặp đã thỏa lòng. Vậy xin làm phiền Thư cô nương theo tại hạ đi một chuyến. Ân đức này, Tô mỗ nhất định ghi  lòng tạc dạ.”

Thư Đường cũng không phải ngốc nghếch, nghe xong, trong lòng thầm nghiền ngẫm lại chuyện đã xảy ra, hiểu được tám chín phần mười sự thật. Đang do dự thì Vân vĩ lang nhàn nhã phe phẩy quạt ngồi cạnh bên đã sà lại gần.

Vân Trầm Nhã vô cùng tao nhã, tươi cười hiền hòa, nói: “Chuyện đã qua là do duyên số phải thế, ai đúng ai sai cũng không cần đề cập lại làm gì. Nếu chỉ một hai câu nói của nàng có thể thúc đẩy mối quan hệ thông gia này, vậy cứ coi như là tích chút công đức.” Nói xong, hắn nháy mắt mấy cái với Thư Đường “Đi thôi, giúp hắn thôi.”

Thật ra Thư Đường vốn không muốn đáp ứng, nhưng vì Vân Trầm Nhã khuyên, nên cũng đành miễn cưỡng chấp thuận, hờn dỗi buồn bực “Ừ” một tiếng.

Sói ba đuôi cười rộ lên.


Không bao lâu sau, ba người đã đến Thanh Hương uyển.

Thanh Hương uyển vốn là một quán trà, nhưng khách đến đây đều là danh môn vọng tộc. Trong uyển, cỏ cây rậm rì, những con đường mòn quanh co uốn lượn tiếp nối nhau vô cùng yên tĩnh, dưới bóng cây lại có đình đài lầu các thấp thoáng ẩn hiện.

Lúc này, Lương Vị Lương đại nhân và tiểu thư Lương Thúy đều đang đợi sẵn tại Hồng Nhạn cư. Bên trong Hồng Nhạn cư hương thơm thoang thoảng, có rèm lụa mỏng che phủ bốn phía. Lương Thúy tựa vào giường, qua tấm rèm bằng lụa mỏng và làn khói hương lượn lờ vấn vít, ẩn ẩn hiện hiện chỉ thấy gương mặt nàng nhìn nghiêng, hàng mi dài rậm cong vút, đôi mắt đen láy như nước sơn.

Quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy.

Tô Bạch dẫn Thư Đường và Vân Trầm Nhã vào trong cư, hai bên chào hỏi giới thiệu. Lương đại nhân tiếp đón vô cùng chu đáo thỏa đáng. Nhưng Lương Thúy mỹ nhân này lại tâm cao khí ngạo, nghe có người đến, cũng không đứng dậy đi ra chào đón, trái lại, động cũng không thèm động, chỉ ngồi trên chiếc giường phía sau tấm rèm. Thật lâu sau, Lương Thúy nâng chiếc đũa trong tay lên gạt tàn nhang trong ấm lò, hừ mũi một tiếng “Ừ”.

“Đại nhân, Thư cô nương và Vân đại công tử đã đến. Nếu Đại nhân và tiểu Thúy có thắc mắc gì, cứ việc hỏi đi.” Tô Bạch nói.

Nghe xong, Lương đại nhân và nữ nhi thầm thì to nhỏ vài câu, nói “Biết rồi”, sau đó liền cất tiếng hỏi.

Người đặt câu hỏi là Lương Vị, còn Lương Thúy từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.

Lương Vị hỏi toàn là những chuyện vặt vãnh chẳng có gì quan trọng, Thư Đường thành thành thật thật trả lời. Vân Trầm Nhã dựa tường đứng bên cạnh, cũng không nói gì. Tô Bạch đứng cách đó hơi xa một chút, trong lòng tràn đầy vui mừng hí hửng. Qua một lúc lâu sau, một cơn gió lùa vào từ ngoài cửa sổ, cuốn lên một góc rèm. Vừa đúng lúc Thư tiểu Đường ngước mắt lên nhìn Lương Thúy. Không ngờ, lúc này Lương thúy cũng quay đầu lại nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, tim Thư Đường như chợt ngừng đập, cả kinh trợn mắt há hốc mồm – quả thật một nửa khuôn mặt Lương Thúy là mỹ nhân, nhưng nửa khuôn mặt còn lại vừa dài vừa đen đúa sần sùi, chỉ có một con mắt, trông hết sức kỳ dị.

Nhưng cảnh tượng này vẫn chưa bị Tô Bạch nhìn thấy.

Thấy Thư Đường nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình, Lương Thúy cuống quít nghiêng người sang một bên, tay vỗ vỗ trên ngực.

Lúc này, Lương Vị lại hỏi: “Nói như vậy, cô nương và Tô đại nhân quả thật không có quan hệ gì?”

Thư Đường còn đang quá kinh ngạc, chưa kịp định thần lại.

Vân Trầm Nhã thấy vậy lại nghĩ rằng Thư Đường nhìn được khuôn mặt thật của Lương Thúy, trong lòng không nỡ, muốn bênh vực Tô Bạch. Đang muốn lên tiếng gạt gẫm, không ngờ Thư Đường bỗng nhiên nói: “Ta và Tô công tử thật không có bất kỳ ràng buộc gì.”

Lương Vị nói: “Ngoài mặt không quan hệ, nhưng trong lòng ngươi nghĩ thế nào?”

Thư Đường lại nói: “Lương đại nhân, nay ta cũng đã có mối hôn sự khác rồi, nếu Tô công tử có thể cưới được Lương Thúy cô nương, ta thật lòng rất vui mừng giùm hắn.”

Vân Trầm Nhã nghe xong, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Thư Đường biết rõ trước mắt là một cái bẫy, nhưng nghe ý tứ của nàng, lại rõ ràng là muốn Tô Bạch cưới Lương Thúy, đẩy hắn vào hố lửa.

Nghĩ nghĩ, Vân vĩ lang không khỏi nhếch đuôi lông mày, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn vào mắt Thư Đường. Thư tiểu Đường bị hắn nhìn như vậy, có tật giật mình gục đầu xuống, nuốt hai ngụm nước miếng, lẳng lặng không nói tiếng nào.


Vân Trầm Nhã bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được cười hề hề như điên – thì ra con thỏ bị bức cũng sẽ nóng nảy cắn người.

Tô Bạch thấy Vân vĩ lang cười vui vẻ như vậy lại nghĩ rằng chuyện tốt đã đến, bước lên phía trước hai bước hỏi: “Lương đại nhân, tiểu Thúy, các ngươi đã hỏi xong rồi, vậy không biết cuộc hôn nhân này…”

“Tô Bạch.” Lương Vị đột nhiên trầm giọng, nghiêm nghị nói: “Ta hỏi ngươi, nếu tiểu Thúy không phải là thân sinh nữ nhi của ta, mà chỉ là nghĩa nữ của ta, ngươi có bằng lòng cưới nàng hay không?”

Tô Bạch sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Tiểu tế thích chính là con người của tiểu Thúy, chứ không phải là vì xuất thân của nàng.”

Lương Vị lại hỏi: “Vậy nếu một ngày kia, tiểu Thúy bất hạnh lâm bệnh, dung mạo bị hủy, ngươi có xem thường, ruồng bỏ nàng hay không?”

Lúc này phản ứng của Tô Bạch càng nhanh hơn trước, lập tức giơ ra ba đầu ngón tay lập lời thề độc.

Lương Vị trầm ngâm một hồi bèn nói: “Vậy ngươi có nguyện ý lập văn tự ghi lại lời thề hẹn ngày hôm nay của ngươi hay không? Sau này nếu hai ngươi có tranh cãi, tiểu Thúy cũng có chứng cứ bảo đảm hơn.” Ngừng một chút, Lương Vị lại nói “Chỉ cần lập văn tự xong, hôm nay ta sẽ lập tức nhận ngươi là con rể.”

Tô Bạch nghe xong, tất nhiên là không nói đến lời thứ hai, lập tức hoa bút như bay ghi lại lời thề thốt.

Ai ngờ Lương Vị cầm lấy tờ giấy trắng mực đen kia, cũng không tỏ vẻ vui sướng một chút nào, chỉ nhẹ nhàng thở ra như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Hắn nắm chặt văn tự trong tay, nói: “Thế thì vào trong xem mặt tân nương tương lai một chút đi”. Đầu kia, Tô Bạch tất nhiên là vừa vui mừng vừa khẩn trương, chần chờ không dám bước tới. Đầu này, Lương Vị lại xốc rèm lên, đến trước mặt Vân Trầm Nhã, cung kính dâng lên bản văn tự giấy trắng mực đen kia cho hắn, lại khom người chắp tay nói: “Đại công tử, mọi việc đã làm thỏa đáng.”

Vân vĩ lang gật gật đầu, nhận lấy tờ giấy, chậm rãi cuốn lại bỏ vào trong tay áo.

“Đi thôi!” Hắn quay lại kéo tay Thư tiểu Đường, đẩy ra cánh cửa Hồng Nhạn cư, thảnh thơi vui vẻ dạo bước ra ngoài.

Đi chưa được vài bước, đã nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong căn phòng phía sau. Ngay sau đó, Tô Bạch nghiêng ngả lảo đảo chạy từ Hồng Nhạn cư ra, run rẩy giơ tay chỉ thẳng vào mặt Vân vĩ lang: “… Là ngươi bày trò?!”

Vân Trầm Nhã lúc này mới cười rộ lên, lấy văn tự trong tay áo ra, quơ quơ lên trước mặt của hắn, chậm rãi nói: “Tô Bạch Tô đại nhân tình cảm sâu đậm đối với Thúy nhi cô nương, ngay cả ông Trời cũng hết sức cảm động. Xưa nay Vân mỗ vốn lười biếng, nhưng hôm nay nguyện không nề hà vất vả, giúp Tô đại nhân nộp văn kiện này lên.”

“Nộp, nộp lên đâu?” Tô Bạch nhất thời xanh cả mặt.

Vân Trầm Nhã nhướng mày lên, vui sướng nói: “Tất nhiên là nộp lên cấm cung, giúp Tô đại nhân xin một cái ngự tứ kim hôn.”

Thư Đường nghe xong cũng ngây cả người. Nhìn nhìn Tô Bạch, rồi lại nhìn nhìn Vân Trầm Nhã, sau một lúc lâu, không nhịn nổi hề hề cười rộ lên.

Tô Bạch tức giận đến cả người đều run, há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào mà vẫn không nói được câu nào. Vân vĩ lang tất nhiên là mặc kệ hắn, nắm tay Thư Đường bỏ đi. Không ngờ, Tô Bạch không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ba bước dồn lại thành hai bước vội vã đuổi theo, điệu bộ như muốn cướp lại tờ văn kiện trong tay Vân Trầm Nhã.


Tô Bạch tất nhiên không phải là đối thủ của Vân vĩ lang. Nhưng Vân Trầm Nhã còn chưa kịp ra tay, Thư tiểu Đường đã nhanh tay lẹ mắt ngáng chân Tô Bạch, con thỏ lập tức chụp lấy tay con sói bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Vân quan nhân, chạy mau!”

Vân Trầm Nhã vốn đang ngỡ ngàng, bị Thư Đường lôi kéo chạy ra khỏi Thanh Hương uyển, sau khi chạy được bảy tám bước, trong lòng lại dần dần dâng lên một nỗi vui sướng khó tả.

Nỗi vui sướng như vậy từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.

Hai người bỏ chạy trối chết như bị ma rượt, cho đến khi nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt nơi phố chợ phồn hoa.

Thấy phía sau không có ai đuổi theo, lúc này bọn họ mới ngã ngồi xuống trước cửa một tiệm bán hàng, ra sức thở hổn hển. Chạy trốn bất ngờ lung tung không theo con đường định sẵn nào cả, lại không vận nội lực nên trán Vân Trầm Nhã ướt mồ hôi. Hắn ngẩng đầu lên, qua những tia nắng ấm mùa thu thấy Thư Đường đang thở hồng hộc, nhịn không được bật cười ha hả lên.

Thư Đường ngẩn người, cũng bật cười theo.

Vân vĩ lang vui vẻ cười đã rồi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Thư Đường, hai mắt cong lên như trăng rằm: “Còn tưởng rằng hôm nay nàng nhất định bị chọc đến bực bội không thoải mái, ai ngờ nàng cũng biết đối phó với người khác không nương tay như vậy.”

Thư Đường ngẩn ra rồi gục đầu xuống, buồn bực hờn dỗi nói: “Thật ra ta cũng không muốn làm như vậy, Tô Bạch có muốn dựa quyền cậy thế cũng không sao, nhưng trước đây khi hôn ước giữa hắn và ta còn chưa hủy bỏ, hắn không những nhát gan không dám ra mặt vì ta, mà còn đi tìm cô nương khác cầu hôn. Người như vậy cũng nên gặp chút báo ứng.”

Lặng lẽ một hồi, Thư Đường lại mím môi: “Chỉ là sợ Thúy nhi cô nương kia phải chịu khổ thôi.”

Vân Trầm Nhã phe phẩy cây quạt quạt mát cho cả hai người, cười nói: “Cô nương kia nguyên sống tại ngoại ô Kinh Hoa thành. Vì từ nhỏ đã chân dài chân ngắn, một mắt bị mù, nên đã hai mươi hai tuổi rồi mà còn chưa xuất giá được. Thấy nàng ấy gia cảnh bần hàn lênh đênh cơ khổ như vậy, nên ta nghĩ muốn để Tô Bạch cưới nàng ta.”

“Tô Bạch tuy là tiểu nhân, nhưng còn chưa đến mức ác độc, tính tình nhát gan lại sợ phiền phức. Nếu hôn nhân giữa hắn và Thúy nhi là do Thánh thượng Nam Tuấn quốc bọn hắn ban hôn, Thúy nhi cô nương đi theo hắn, cũng xem như là cả đời êm ấm, không phải sao?”

Nghe Vân Trầm Nhã giải thích, trong lòng Thư Đường vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Vân vĩ lang ngây người.

Con sói dung mạo như thiên tiên, cười đến tà mị vô cùng.

Sức nóng trên người do chạy tới chạy lui cả con đường dần dần tan đi. Vân Trầm Nhã bị nhìn như vậy, tâm tư chợt động, nhịn không được hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là phải lòng ta rồi sao?”

Thư Đường sửng sốt, giây lát sau, gục đầu xuống, lấy một đồng tiền bên hông ra tung hứng trong lòng bàn tay, vui tươi hớn hở nói: “Vân quan nhân, ngươi đợi một chút, ta đi mua một tách trà lạnh.”

Thư Đường mua về ngoại trừ một tách trà lạnh, còn có một cái bánh bao trắng bóc.

Vân vĩ lang từ nhỏ đã quen ăn sơn hào hải vị trân quý hiếm lạ, vốn rất kén ăn. Nhưng hắn thấy chiếc bánh bao kia được ngón tay trắng nõn của Thư Đường nâng niu bao phủ lấy, nhịn không được ngón trỏ đại động, muốn nếm thử, giơ tay ra tính cầm lấy, lại bị Thư Đường hất tay ra.

“Nóng!” Thư Đường nói. Lại rút một chiếc khăn tay trong áo ra, bọc lại chiếc bánh bao, rồi mới đưa cho Vân Trầm Nhã.

Con sói chưa bao giờ thành thật nghiêm túc như lúc này, cẩn thận giơ tay đón lấy chiếc bánh bao, vùi đầu vào ăn lấy ăn để.

Thư Đường ngồi bên cạnh nhìn. Dung mạo của hắn thật đẹp, càng nhìn trong lòng càng vui vẻ. Qua một lát sau, Thư Đường thắc mắc nói: “Vân quan nhân, có phải vừa rồi ngươi hỏi ta là đã phải lòng ngươi rồi hay không?”

Vân Trầm Nhã nghẹn ngang cổ họng.


Thư Đường lại nghiêm trang nói: “Ta cũng không biết như thế nào mới là phải lòng. Nhưng rất thích nhìn ngươi.”

Vân vĩ lang phải cố sức nuốt vài lần mới nuốt trôi xuống miếng bánh bao bị nghẹn nơi cổ họng.

Hắn quay đầu lại, cười nhàn nhã, ánh mắt mê hoặc lòng người: “Không phải nói là phải gả cho ta hay sao?”

Thư Đường gãi đầu, trả lời: “Ta đã từng suy nghĩ qua là muốn ở bên ngươi, dù gả không được, làm nha hoàn cũng được.”

Vân Trầm Nhã nghe xong câu này, vẻ tươi cười trêu chọc dần dần biến mất.

Hắn nghiêng mặt qua, nheo hai mắt lại nhìn con phố dài, xe như nước chảy, ngựa xếp hàng gấp khúc như rồng uốn lượn.

Qua một lát sau, nụ cười lại tràn ra nơi khóe môi của sói. Hắn quay đầu lại, vẻ mặt khó lường cong môi nói: “Nàng đã không hiểu, vậy chúng ta thử xem?”

“Thử cái gì?”

“Thử xem có phải nàng phải lòng ta hay không.”

Thư Đường vẫn khó hiểu. Vừa tính lên tiếng hỏi, Vân Trầm Nhã đã kéo lấy tay nàng: “Như vậy, nàng có thấy phản cảm hay không?”

Thư Đường ngẩn người: “Không a.”

Hai bàn tay nắm chặt lấy, mười ngón lồng vào nhau: “Như vậy thì sao?”

Thư Đường nói: “Cũng không.”

Vân Trầm Nhã tươi cười càng sâu, hắn buông Thư Đường ra, thò tay vào trong lòng, giây lát sau lấy ra một cây trâm cài tóc hình hoa hải đường. Hai đóa hoa hải đường được chạm khắc nơi đầu cây trâm trông hết sức sống động đáng yêu. “Tính tặng cho nàng từ lâu rồi.” Hắn nói, mặt mày ôn nhuận, thanh âm trong suốt “Vì ta biết nàng đeo nó, nhất định trông vô cùng động lòng người.”

Vân Trầm Nhã nói xong, lập tức choàng tay ôm lấy thắt lưng của Thư Đường, chậm rãi cài cây trâm lên búi tóc nàng. Lại nói: “Còn như thế này? Có phản cảm không?”

Thư Đường trong lòng có chút trống rỗng, có chút rối loạn: “Không, không có.”

Đôi mắt hắn như tỏa sáng, hắn chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng nâng cằm Thư Đường lên, kê mặt tới gần. Sau đó khóe môi hắn mấp máy tràn ra hơi thở nóng bỏng bao phủ gương mặt nàng: “Còn… như vậy thì sao?”

Thư Đường sửng sốt, bao nhiêu âm thanh ầm ĩ rì rầm trên con phố dài chợt như tan biến mất, dưới bầu trời mùa thu, chỉ còn lại tiếng tim nàng đập vang như sấm, lên lên xuống xuống.

“Có, có chút …”

Nhưng Vân Trầm Nhã lại không nghe được câu trả lời. Trước mắt, trên thế gian này như chỉ còn lại mỗi đôi đồng tử đen lánh trong trẻo của Thư Đường. Ánh mắt nàng có chút kinh hoảng, có chút không biết phải làm sao, còn có bóng dáng của hắn, ánh mắt mê ly của hắn.

Hắn nhắm mắt cúi xuống, môi dán lên đôi môi nàng, cảm giác như chạm vào phiến lá mới mọc mơn mởn mềm mại vô cùng, gió xuân chợt hóa thành cơn mưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui