Tiếng 'lắc rắc' vang lên trầm đục.
Anh Miến đặt tay lên thân cây hoa sữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ngọc Út.
Cơ thể nàng như tựa vào khối băng lạnh, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
Anh ấy đã nhìn thấy nàng rồi sao?
Giống như một loài thú hoang dã đang rình rập con mồi, chờ đợi nó kiệt sức rồi lao vào cắn sé, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trái tim Ngọc Út run lên, bàn tay bịt chặt lấy miệng ngăn lại tiếng khóc nghẹn ngào.
Đoàng —–
Tiếng sấm vang dội bốn bề, theo sau một vạch sáng rạch ngang vùng trời tăm tối.
Là chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ngọc Út kinh hoàng phát hiện ra, nụ cười nhếch miệng quỷ dị trên gương mặt dính đầy máu của anh Miến.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nàng lại cảm nhận được, từ ánh mắt kia lại đầy trìu mến dịu dàng, tựa như trong con người anh là hai linh hồn cùng tồn tại song song.
Ánh sáng vụt tắt, bóng tối lại bao phủ.
Tiếng mèo chu chéo mà thê lương vang vọng khắp cánh đồng.
Trong bóng đêm sâu thẳm, những cặp mắt vàng khè sáng quắc thoắt ẩn thoắt hiện.
Chúng như vừa do dự, vừa quả quyết tiến về phía căn nhà u ám nằm cô độc ở phía trước.
Gương mặt anh dưới ánh trăng mờ nhạt thoáng vài nét kinh hỷ.
Anh thôi không ngước nhìn lên tán cây, khóe miệng cong lên đầy quỷ dị.
Tiếng 'lắc rắc' lại vang lên, bàn tay anh trượt khỏi thân cây.
Anh xoay người, chầm chậm bước vào trong nhà.
Lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi lạnh, đầu óc căng lên đầy cảnh giác.
Ánh mắt nàng không rời khỏi căn nhà lạnh lẽo phía dưới, chỉ sợ một chút lơ là sẽ khiến bản thân rơi vào hiểm nguy.
Từng giây phút trôi qua lặng lẽ, tiếng mèo kêu mỗi lúc một thê lương.
Ngọc Út không biết vì sao bản thân lại bình tĩnh đến như vậy.
Nàng thận trọng trèo xuống khỏi cây hoa sữa, cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Chân vừa chạm xuống mặt đất đã mềm nhũn muốn ngã nhào, thế nhưng thời điểm này không có chỗ cho sự yếu đuối.
Căn nhà vẫn im lìm không chút ánh sáng, nhưng nàng biết người đàn ông kia vẫn đang ở bên trong.
Nàng không có đủ can đảm đối diện với anh trong bộ dáng như vậy để chất vấn.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng anh một lực vô tình bẻ gãy đầu con mèo hoang tội nghiệp, trái tim nàng không nén được mà phát run.
Nàng xoay người, hướng về phía con đường đất đỏ mà chạy.
Phải rời khỏi nơi này, trước khi anh ấy phát hiện ra.
Gió thổi vù vù tạt vào mặt lạnh cóng, có mấy lần hất ngã cơ thể mảnh mai của Ngọc Út xuống mặt đất bẩn thỉu.
Nhưng nàng không còn cảm thấy đau đớn, chỉ biết cắm mặt về phía trước mà chạy.
Thoáng nhìn thấy ánh đèn dầu le lói hắt ra trong những ngôi nhà phía trước, không hiểu vì sao nàng lại bật khóc.
Chưa bao giờ bản thân cảm thấy sợ hãi bóng đêm như lúc này, cũng chẳng thể ngờ được, người đàn ông mà nàng đã tin tưởng gửi gắm yêu thương, lại có thể tàn nhẫn độc ác đến thế.
Người đàn ông vừa rồi, có thật là anh Miến mà nàng đã quen suốt bao nhiêu năm qua hay không, đến giờ phút này, nàng đã không còn rõ nổi.
Nàng khóc vì bản thân cuối cùng chẳng hiểu chút gì về con người của anh, nhưng phần nhiều chính là vì sợ hãi.
Đúng, nàng thấy sợ, sợ phải gặp lại anh.
Bước chân vô thức hướng ra khỏi cổng làng, Ngọc Út gạt nước mắt quay lại phía sau.
Cánh cổng làng sừng sững phủ một lớp rêu phong, qua bao nhiêu năm tháng vẫn lạnh lùng đứng bên cây đa già rợp bóng.
Là ai đã tiễn đưa ai, là ai đã mang bước chân ai trở lại?
Câu hát cải lương bỗng nhiên văng vẳng trong tâm trí, lại khiến lòng nàng trỗi dậy một dự cảm chẳng lành.
Mồ hôi nhễu xuống trán, Ngọc Út quay lưng, chạy thẳng vào bóng đêm.
Căn nhà vách đất quen thuộc nằm chơ chọi giữa cánh đồng vẫn lập lòe ánh đèn dầu.
Ngọc Út cứ ngỡ rằng bản thân đã mau chóng bình tĩnh trở lại, thế nhưng rốt cuộc khi đứng trước cánh cửa gỗ kia, nàng lại nén không được mà bật khóc.
Tiếng dép loẹt quẹt trên mặt đất vang lên, chỉ vài giây sau cánh cửa bật mở.
Ánh mắt người kia vừa ngỡ ngàng lại ân ẩn tia hoang mang, "Chị Út, sao lại..."
Lời chưa dứt, Ngọc Út đã nhào vào trong lòng của người kia.
Mùi hương thoang thoảng của thuốc đông y đặc trưng quen thuộc sộc vào cánh mũi, nỗi sợ hãi như cơn sóng thủy triều dường như trong chốc lát đã bị đẩy lùi.
Nàng bật khóc, thanh âm nghẹn ngào yếu mềm, "Na ơi, chị sợ lắm."
Người con gái kia cũng vì cái ôm bất ngờ của Ngọc Út mà cơ thể chao đảo, phải vịn vào vách tường bên cạnh mới vững vàng vòng tay đỡ lấy nàng.
"Ngoan, đừng khóc."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, như mềm mại vuốt lấy trái tim của Ngọc Út.
Nàng ngước nhìn cái Na, mặc dù chỉ thấy được ánh mắt đầy kiên định trên gương mặt ấy, cũng đủ khiến bộn bề trong lòng lắng đi.
"Vào nhà đã, bên ngoài trời lạnh."
Cái Na thuận tay đóng cửa, đỡ thân thể liêu xiêu của Ngọc Út ngồi xuống ghế.
Ánh đèn dầu chợp chờn hắt hai chiếc bóng lên tấm vách, nàng mơ màng tựa vào lồng ngực của người kế bên.
Hơi thở dịu nhẹ phả xuống má, từng nhịp đập ấm áp chậm rãi vang lên bên tai, từ sâu thẳm nơi đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác bình yên đến lạ.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngón tay thon dài nhè nhẹ luồn vào từng lọn tóc của nàng vuốt ve, cái Na dịu giọng lên tiếng, "Kể em nghe đi chị Út."
Ngọt Út 'khịt' một cái, chiếc mũi ửng hồng dưới ánh đèn dầu càng thêm đáng yêu.
"Na hứa với chị là đừng kể chuyện này cho ai biết, kể cả thầy của em nhé."
Cái Na gật đầu kiên định.
"Chị vừa mới tới nhà anh Miến..."
Khoảng thời gian sau đó, Na ngồi trầm lặng lắng nghe từng lời Ngọc Út kể.
Thi thoảng vỗ về bả vai đang run lên bần bật của nàng, lúc thì nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm.
"Chị đã nghĩ rằng nếu bị phát hiện, anh ấy sẽ gϊếŧ luôn chị mất." Ngọc Út lại bật khóc, nhớ đến ánh mắt cùng nụ cười quỷ dị của anh lúc đó mà trong lòng không khỏi phát run.
Cái Na không đáp lời, nó đứng dậy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Út, "Đi, theo em."
Trong chốc lát, Ngọc Út quên mất rằng bên trong tấm vách vẫn còn bà Sáu đang nằm.
Dù rằng vẫn chỉ nằm im không thể di chuyển, nhưng thần trí cũng đã tỉnh táo lên ít nhiều.
Nàng mím môi, siết lấy bàn tay người kia, theo dáng người mảnh khảnh phía trước đi ra gian bếp sau nhà.
Nồi thuốc đông y sôi lục bục trên bếp, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.
Ngọc Út ngồi xuống bên bếp lửa, cũng không có ý muốn thu tay lại.
Nhìn nơi mười ngón tay đan xen, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả.
"Chị Út sau này nếu không có việc gì thì tốt nhất tránh đến căn nhà ấy, nhất là lại vào ban đêm." Thật lâu sau cái Na mới trầm mặc lên tiếng, dù tấm mạng che khuất nửa gương mặt không rõ loại cảm xúc, nhưng Ngọc Út vẫn hiểu được con bé đang cực kỳ nghiêm túc.
"Bởi vì mảnh đất ấy bây giờ đã không còn được bình thường nữa rồi."
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua cửa cùng âm thanh củi khô cháy tanh tách.
"Vì...!vì sao vậy? Có phải do anh Miến đã gϊếŧ con mèo đen đó hay không?"
Cái Na lắc lắc đầu, "Là loại ngải đã thất truyền từ hàng trăm năm trước của một bộc tộc ít người vùng cao."
Trước ánh mắt đầy sửng sốt xen lẫn kinh sợ của Ngọc Út, con bé chậm rãi nói tiếp, "Trong quan điểm của họ, mèo luôn là một loài động vật tâm linh, có khả năng thông giao giữa hai thế giới âm dương.
Tương truyền, nếu dùng máu của loài mèo đen, có thể nuôi dưỡng vật dẫn trở nên ngày một lớn mạnh.
Vật dẫn này chính là thứ được người sử dụng ngải làm công dụng cầu tiến công danh, tiền bạc, địa vị..."
Ngọc Út tuy không hiểu hết những lời mà cái Na vừa nói, song trong thâm tâm đã dâng lên một dự cảm chẳng lành, "Vậy anh Miến đúng là đang dùng máu mèo để nuôi dưỡng vật dẫn hay sao? Có thể dừng lại được không, làm như vậy ác độc quá, sẽ gặp quả báo mất."
"Ngải chính là con dao hai đầu, có thể mang lại quyền lực và công danh, mặt khác cũng khiến người chơi ngải dễ dàng lún sâu vào con đường tội lỗi tà đạo, không còn hướng quay lại."
Ánh mắt của cái Na ảm đạm, nó bắc nồi thuốc xuống, mở nắp vung, khuấy nhẹ.
Chất lỏng sền sệt đặc quánh màu đen tạo một tầng khói trắng bủa vây xung quanh thân hình gầy gò của con bé.
Ngọc Út ngẩn người, nàng đưa tay chạm vào bàn tay đầy vết chai sạn của nó.
"Làm sao mà em biết những điều này vậy?"
Cái Na ngừng khuấy thuốc, nó siết nhẹ nắm tay, "Theo thầy đi nhiều nơi, nên được nghe người ta kể lại những chuyện chẳng ngờ đến."
"Thật sự không còn biện pháp để anh Miến ngừng lại hay sao?"
"Trừ khi anh ấy tự mình phong ấn thứ kia lại."
"Rốt cuộc vật dẫn ấy là cái gì chứ?! Sao nó lại đáng sợ đến như vậy?"
Là vì công danh, là vì tiền bạc nên mới bị mê hoặc ư.
Có lẽ hiểu rằng Ngọc Út đang hoảng sợ, thế nên cái Na siết nhẹ lấy bàn tay nàng, thận trọng ôm nàng vào trong lòng.
"Chị có muốn nghe nữa không Út? Chị có tin em không?"
"Chị tin mà, chị chỉ tin mình Na thôi."
Trong một khoảnh khắc, Ngọc Út đã có suy nghĩ thật kỳ lạ, rằng nếu cứ mãi có người con gái này bên cạnh, thì thật tốt biết bao.
Lại nghe tiếng cái Na thở dài, thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, "Người ta nói rằng, để ngải phát huy tác dụng mạnh nhất, vật dẫn cần thiết chính là cơ thể một bé gái chưa dậy thì."
Trong đầu Ngọc Út như có một tiếng choang đổ vỡ, tảng đá trong lòng đè nặng như ngày càng nhấn nàng xuống vực sâu.
Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, khóe môi run rẩy mãi mà chẳng phát ra âm thanh.
Cơ thể nàng vô lực tựa vào lòng cái Na, đôi mắt mờ mịt ngước nhìn gương mặt bị che khuất chẳng rõ tia cảm xúc.
Sống lưng lạnh toát, nàng sợ hãi ôm chặt lấy người kia.
"Bé gái này sẽ bị đoạt đi đôi mắt, bị giam cầm và buộc phải sống bằng máu và thịt mèo." Cái Na xoa nhẹ sống lưng Ngọc Út, giọng nó ngày một nặng nề, "Cho đến khi đứa bé ấy chỉ còn lại phần 'con' mà mất đi tính 'người', kẻ dùng ngải sẽ chặt đầu đoạt mạng của nó.
Linh hồn của nó mới chính là vật dẫn thông qua âm gian, luôn phải phục tùng yêu cầu của kẻ kia, giúp hắn đạt được ước nguyện, trở nên giàu sang, phú quý."
Ngọc Út bật khóc nức nở, nàng không muốn nghĩ rằng, người đàn ông quen thuộc suốt bao nhiêu năm qua lại có thể là kẻ sát nhân tàn độc.
"Trên thực tế, đứa bé đã chết rồi, nhưng kẻ chơi ngải vẫn phải tiếp tục nuôi dưỡngnó.
Bởi vì khi ấy, nó cùng chủ nhân không thể tách rời, dương khí của người này đối nghịch với âm khí của đứa bé.
Âm dương tuy khắc nhưng lại hút nhau, thế nên phải tiếp tục nuôi dưỡng để dung hòa cả hai."
Ngồi bên bếp lửa ấm áp, nhưng nàng vẫn run lên bần bật.
Hai bàn tay lạnh buốt siết lấy bả vai cái Na, đôi môi tái nhợt bật ra từng tiếng nghẹn ngào, "Anh ấy gϊếŧ người rồi, làm sao đây Na? Chúng ta phải đi ngăn anh ấy lại, phải dừng lại ngay thôi.
Anh ấy gϊếŧ ai, đã gϊếŧ ai rồi..."
Cái Na đưa tay, chạm vào gò má ướt đẫm nước mắt của Ngọc Út.
Ánh mắt nó ân ẩn tia đau lòng, hàng mi dài đậm cụp xuống.
"Bình tĩnh lại nào, tất cả chỉ là lời đồn đại.
Có thể anh Miến không làm như vậy, đúng không? Mặc kệ đi, coi như không biết gì, được chứ?"
"Không đâu, chính mắt chị thấy anh ấy đã gϊếŧ con mèo đó mà, rồi một đàn mèo khác tìm đến căn nhà đó..."
"Út à!"
Đột ngột cái Na gắt lên khiến Ngọc Út giật mình.
Nàng nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm đầy kiên định ấy, tâm trạng rối bời dần trở nên ổn định hơn.
"Dạ, chị đây."
"Chị và em đều không biết anh ấy đã làm những gì, chúng ta đừng nên mạo hiểm vì một việc nào đó chưa rõ ràng." Mái tóc dài xõa tung của cái Na lất phất bay theo làn gió lùa, đôi tay đầy vết chai sạn nâng nhẹ hai gò má của Ngọc Út.
Nó khe khẽ thì thầm, "Từ bây giờ chị không được quay lại căn nhà đó nữa, nhưng gặp anh Miến thì vẫn phải tỏ ra thật bình thường, chị biết không? Út, nghe em, chị không hiểu được con người anh ấy đâu, nên đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
Ấm áp từ đôi bàn tay đầy vết chai sạn như xoa dịu trái tim lạnh buốt trong lồng ngực, nỗi sợ hãi trong phút chốc bị đẩy lùi ra xa.
Nàng chớp khóe mi, một giọt nước mắt rơi xuống lăn nhẹ trên những ngón tay thon gầy ấy, "Chị hiểu rồi, chị sẽ không nói với ai cả.
Na ơi, nhưng chị sợ lắm."
"Đừng sợ, có em ở đây rồi."
Đó là lời nói của một cô gái mười lăm tuổi, nhưng lại khiến nàng dựa dẫm, an tâm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi mà nồi thuốc đã nguội hẳn, Ngọc Út mới ôm lấy cánh tay của cái Na, ngẩn ngơ hỏi, "Nếu cái thứ đó cứ đeo bám như vậy, thì làm sao mà phong ấn nó?"
"Em cũng không rõ, chỉ biết là người chơi ngải phải tự mình ra tay, phong ấn nó ở lại mảnh đất đó, không được thoát ra." Buổi tối gió lạnh thổi vào, mà cái Na chỉ mặc độc một chiếc áo nâu sồng, Ngọc Út nhíu mày, cố gắng đem hơi ấm từ cơ thể mình giáp lại gần nó hơn.
Cái Na dường như không để ý, nó vẫn tiếp tục nói, "Nhưng bản thân kẻ đó không thể ra tay gϊếŧ chết vật dẫn được, bởi vì như vậy thì con đường công danh, địa vị, thậm chí là sức khỏe cũng sẽ trở nên lụi tàn."
Ngọc Út không đáp, nàng tựa đầu lên vai cái Na, ánh mắt nhìn ngọn lửa trong bếp dần dần lụi tàn.
"Một linh hồn lạc lối sợ nhất là ngọn lửa, nhưng cách giải thoát duy nhất cho chúng thì chỉ có thể dùng lửa mà thôi." Giọng nói của cái Na không dễ nghe, nhưng ở bên vành tai lại vô cùng dịu dàng, "Người ta nói một khi đã đốt vật dẫn bị phong ấn, thì chủ nhân của nó không sớm thì muộn cũng sẽ chết theo.
Nếu ngọn lửa cháy bình thường, tức là kẻ sử dụng ngải đã chết từ lâu.
Nhưng còn nếu ngọn lửa bùng lên có màu xanh lam, thì có nghĩa là kẻ đó vẫn còn sống."
Cái Na vừa múc thứ thuốc bổ đen ngòm cho vào bát, vừa lẩm bẩm, "Đương nhiên, tất cả đều chỉ do người của bộ tộc kia truyền lại.
Còn đến hiện tại, vẫn chưa một ai chứng kiến."
Trong lòng của Ngọc Út đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ chẳng thể nào nhận ra.
Tối đó, cái Na đưa nàng về tận trước cổng nhà.
Con Hến lạch bạch chạy từ bếp ra, gương mặt đang nhăn nhó đột ngột trở nên vui vẻ, ánh mắt nó rạng ngời, "Cô Út sao đi lâu vậy, cô làm em lo muốn chết, đang định qua nhà anh Miến tìm cô đây? Ơ...!Na đó hả?"
Dứt lời liền nhận lấy cái 'suỵt' vô cùng rõ ràng của Ngọc Út.
Nàng trỏ tay lên miệng mắng nhẹ, "Bé bé mồm không thầy u nghe thấy, mở cửa cho cô đi."
Lúc này con Hến mới như sực nhớ ra ông bà trên nhà đều không thích cái Na, thế nên nó ngậm chặt miệng, rón ra rón rén mở khóa cổng.
"Vậy thôi em về đây, chị Út ngủ sớm nhé.
Tôi đi luôn đây Hến, khóa cổng cho cẩn thận."
"Na về luôn sao?" Con Hến trợn mắt, sau đó lại xịu mặt, "Mấy nay chăm bà Sáu cực quá hả, không thấy đi ra khỏi nhà luôn."
Cái Na lắc đầu, ánh mắt tần ngần nhìn Ngọc Út một hồi, dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng nó vẫy vẫy tay, xoay người bước xa dần trên con đường đất đỏ.
Cho tới khi chấm đèn dầu cùng dáng người mảnh khảnh ấy đã khuất dần sau rặng tre, Ngọc Út mới cảm thấy trong lòng vô cùng trống vắng.
Nàng xoa nhẹ gò má ửng đỏ của mình, giống như lưu luyến bàn tay chai sạn mà ấm áp ấy...
"Ủa mà sao cô Út lại đi cùng cái Na vậy? Không phải cô sang nhà anh Miến sao ạ?"
Nhắc lại chuyện này, sống lưng của Ngọc Út lại run lên.
Nàng quay ngoắt lại nhìn sau lưng, gương mặt tái xanh sợ hãi nhìn về phía bóng tối âm u ngoài cánh cổng.
"Đi nghỉ thôi, cô mệt rồi.
Bài tập để đó mai cô kiểm tra."
Nói rồi chẳng đợi con Hến phản ứng lại, Ngọc Út đã rảo bước nhanh chân vào trong nhà.
Phải làm thế nào đây, làm thế nào để thoát ra khỏi bóng đen ám ảnh của chuyện xảy ra ban nãy?
Một đêm dài lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm, con Hến xách làn, đội nón chuẩn bị mở cổng đi chợ, thế nhưng lại bắt gặp ai đó đang ngồi thất thần trên bậc thềm.
Nó giật mình, nheo mắt nhìn một hồi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cô Út sao bữa nay dậy sớm vậy ạ?"
Ngọc Út gượng gạo mỉm cười, "Em đi chợ à? Để cô đi cùng, định làm mấy món mang sang cho cái Na.
Thầy nó lên tỉnh mãi không về, có mình nó tội quá."
Vừa thấy nhắc đến cái Na là ánh mắt con Hến rạng ngời, nó lon ton theo sau Ngọc Út.
"Cô Út ơi, lúc nào cô đi thì dẫn em theo với nhé."
Thật ra không chỉ một mình con Hến cảm thấy vui vẻ, mà đến ngay cả Ngọc Út khi nghĩ về cái Na khóe môi cũng bất giác cong lên.
Cảm xúc kỳ lạ bỗng nhiên nảy sinh, khiến nàng vô cùng bối rối, tự chính mình che đậy bằng cách hắng giọng, rảo bước nhanh hơn con Hến một chút.
Phiên chợ buổi sáng đồ ăn lúc nào cũng tươi ngon và rẻ hơn nhiều, thế nên các bà các chị đi qua đi lại tấp nập, kỳ kèo trả giá ầm ĩ.
Ngọc Út cúi người, tự tay vạch chọn từng con gà trong lồng, mỉm cười với bà chủ, "Cháu lấy con này ạ."
"Cô chọn khéo quá, toàn gà nhà tôi nuôi, nhưng con này là gà mái vừa mới đẻ một lứa thôi, thịt chắc mà lại không bị dai..."
Không biết là Na thích ăn gà nướng hay gà luộc nhỉ, nếu mà hầm lên thì cũng có vị thuốc rồi, con bé chắc chẳng thích bằng cứ làm đơn giản bình thường đâu.
Đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên con Hến ở đằng sau reo lên: "A, anh Miến cũng đi chợ đó hả?"
Nụ cười trên môi tắt lịm, cả cơ thể của Ngọc Út cứng ngắc.
Là anh ấy.
"Ừ, anh đi mua ít thịt lợn." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hơi thở nam tính phả xuống sau gáy.
Anh khe khẽ gọi nàng, "Út ơi."
Ngọc Út siết chặt nắm tay, nàng thực sự rất muốn bỏ chạy.
Thế nhưng trong đầu lại văng vẳng lời dặn của cái Na tối hôm qua, nên cho dù không muốn, nàng vẫn gượng gạo đáp lại.
"Dạ?"
"Sao hôm nay em lạ vậy? Sao không ngẩng mặt nhìn anh?"
Thân hình rắn rỏi của người đàn ông trẻ đứng chắn trước mặt, bả vai Ngọc Út khẽ run lên.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên chắc chắn rất khó nhìn, "Em...!hôm nay em hơi mệt ý mà."
Ánh mắt anh vẫn như cũ – dịu dàng lại âu yếm chiếu lên gương mặt nàng.
Thế nhưng nhớ lại gương mặt đầy máu cùng nụ cười quỷ dị của anh tối hôm qua, trái tim nàng bất giác run lên một cái, không nhịn được mà né tránh ánh mắt của anh.
"Em mệt mà sao lại dậy sớm đi ra ngoài thế này, nghe anh về nghỉ ngơi đi.
Việc này để Hến cùng người nhà làm là được rồi mà."
Anh vẫn giống như mọi khi, ân cần mà chu đáo, khác xa hoàn toàn với hình ảnh nhảy múa điên loạn quanh chiếc giếng trong trí nhớ của Ngọc Út.
Nàng rất muốn đối chất anh, rằng rốt cuộc anh có phải là kẻ điên tâm thần gϊếŧ người hay không, thế nhưng nàng lại không dám.
Vì Na đã nói, người đàn ông này, nàng không thể hiểu nổi đâu.
"Dạ, vậy em xin phép, em về trước nhé."
Mặc dù lưng áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh, thế nhưng Ngọc Út vẫn mỉm cười hoàn hảo để che giấu.
Nàng bước qua anh, như mọi lần cúi đầu chào lễ phép.
Nhưng hôm nay, cánh tay rắn rỏi của anh đã giữ nàng lại, khóe môi cong lên đầy vui vẻ.
"Hôm qua cám ơn em nhé.
Món gà hầm thật sự rất ngon."
Cõi lòng nàng trong giây lát tựa như hóa đá.
Nàng cứng người, nhìn gương mặt quen thuộc sát gần bên mà tâm không khỏi hoảng loạn.
Anh ấy đã nhận ra, quá rõ ràng để hiểu được điều đó.
"Em sẽ làm vợ của anh, Út à."
Giọng nói kia như âm thanh của ma quỷ, dịu dàng nhưng lạnh lẽo, kiên định nhưng lại đầy cao ngạo ép buộc.
Nàng đủ thông minh để hiểu được, đây không phải một lời thỉnh cầu, mà chính là một lời nhắc nhở đầy ẩn ý: Nàng nhất định phải trở thành vợ của anh.
***
Trương Mỹ Linh giật mình tỉnh giấc.
Hàng mi vừa nâng lên, cô đã nghe thấy giọng mình gào rống.
"Ai làm vợ của mày, thằng chó!"
Nhịp tim vẫn còn hỗn loạn, cảm giác phẫn nộ không hề nguôi ngoai đi, Trương Mỹ Linh thở hổn hển khó nhọc.
Còn chưa kịp đảo mắt nhìn quanh, thì vật nhỏ trong lòng đã cựa quậy tỉnh giấc.
Trương Mỹ Linh trân trối nhìn bé gái ở trong lòng, ánh mắt mờ mịt không phân rõ thực hư, "Mộc Trà?"
Bé gái dụi dụi mắt, ngơ ngác nhỏm người dậy.
"Chồng bà Út dậy rồi hả?"
Thế này là sao chứ?!
Trương Mỹ Linh bật dậy, bởi vì có lẽ tư thế dựa vào tường đã duy trì suốt cả một đêm, thế nên sống lưng lúc này như muốn gãy làm đôi, đầu óc cũng chao đảo quay cuồng.
Mất vài giây cảm giác chóng mặt mới bị đẩy lùi, Trương Mỹ Linh đứng thẳng người, trợn mắt há miệng nhìn nơi mình đang đứng.
Trước mặt là ao sen đã bỏ hoang nhiều năm, dòng nước phẳng lặng phủ một màu xanh nhờ nhờ.
Sau lưng chính là bức tường quây cao sừng sững của nhà bà Dung, hai con kỳ lân vẫn ở đó lặng lẽ sau bao nhiêu năm tháng.
Nơi này chính là chỗ đêm qua đã cùng Mộc Trà ngồi đọc cuốn nhật ký kia.
"Nhưng mà...!nhưng rõ ràng cô đã...!đã ở căn nhà hoang kia mà, còn đang chuẩn bị đẩy nắp cái giếng ra nữa.
Sao lại tỉnh dậy vẫn ở nơi này?" Trương Mỹ Linh lắp ba lắp bắp cả kinh, dòng ký ức hỗn độn cứ vậy mập mờ ẩn hiện trong tâm trí, "Chẳng lẽ là mơ? Nhưng cảm giác rất chân thật mà."
Cô sờ lên má, chẳng hề có lấy một vết thương nào, nhìn xuống bàn tay lại càng không.
Tất cả rốt cuộc chỉ lại là một giấc mộng.
Trương Mỹ Linh nghệt mặt một lúc, nhìn cuốn nhật ký vẫn còn lật mở ở trang giấy đang đọc mà thở dài não nề một tiếng.
Gì chứ, có đọc lại hồi ức của người ta thôi mà cũng nằm mộng ra bao nhiêu thứ quái dị.
"Vậy là cả đêm chúng ta ngủ quên ở đây luôn đấy bé con." Nhìn cái ao bên cạnh mà tâm bất giác run lên, cô cúi người nhặt cuốn nhật ký bỏ vào túi quần, đoạn cầm lên chiếc đèn pin vẫn còn bật sáng chưng, khóe mắt giần giật liên hồi, "Mạng lớn, đúng là mạng lớn.
Nằm chềnh ềnh ở đây vẫn không bị thủy quái rước đi, ông trời đúng thật có mắt nhìn người tốt."
Mộc Trà kéo kéo vạt áo của Trương Mỹ Linh, hàng lông mày xinh xắn nhíu chặt, "Chồng bà Út ơi, hôm qua cháu cũng nằm mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ."
"Cháu mơ thấy cái gì thế?"
"Cháu mơ thấy một cô gái cứ đứng chăm chú nhìn chồng bà Út ngủ.
Nhưng mà vì chồng bà Út ôm cháu chặt quá nên cháu không làm gì được, gọi mãi chồng bà Út vẫn cứ ngủ say chẳng nghe thấy." Đứa bé chỉ xuống vị trí ngay trước mặt nơi mà Trương Mỹ Linh đã ngồi xuống ngủ gục đêm qua, "Cô ấy đứng đó, chẳng nói lời nào cả.
Có khi còn cúi người vuốt ve mặt của chồng bà Út nữa đấy."
Trương Mỹ Linh nhìn những vệt nước vẫn còn ẩm ướt dưới đất, một tầng da gà đua nhau nổi lên.
"Này bé Mộc Trà, cô gái đó trông như thế nào? Từ đâu mà tới?"
Đứa nhỏ chỉ xuống ao sen, gương mặt lộ ra nét bối rối, "Cô ấy đi từ dưới đó lên, nhưng trông không giống cái thứ trương phềnh mà cháu thấy hồi trước đâu."
Vệt nước kéo dài từ bậc thềm đến tận chỗ ngồi của Trương Mỹ Linh, không lý nào lại là một giấc mộng được.
Tâm bất chợt nảy lên thon thót, cô cúi người bế Mộc Trà lên, thẳng lối cũ mà cắm đầu bỏ chạy.
Bé Mộc Trà vòng tay ôm lấy cổ Trương Mỹ Linh.
Chạy ra khỏi cái ao bỏ hoang sau nhà bà Dung một đoạn, con bé như sực nhớ ra điều gì đó.
Nó khều khều vai Trương Mỹ Linh mà nói nhỏ: "À, trên gương mặt cô gái ấy hình như có sẹo, giống như đã từng bị bỏng ý."
Lời nói này đã kéo bước chân của Trương Mỹ Linh khựng lại.
Cô nhìn đứa bé trân trối, dường như thoáng ngờ ngợ nhớ ra chuyện gì đó.
"Bỏng cả mặt, hay nửa bên mặt?"
"Dạ, chỉ nửa mặt thôi."
Lòng chùng xuống, đáy mắt chỉ toàn là ảm đạm, Trương Mỹ Linh xoay người nhìn lại sau lưng.
Cô cứ đứng như vậy, thất thần một lúc lâu, như thể chờ đợi ai đó bước ra từ sau rặng tre già.
Chỉ là vĩnh viễn không có ai.
"Chồng bà Út nhìn gì vậy?"
"À không, không có gì."
Trời tờ mờ sáng, trên những thửa ruộng bát ngát đã thấy một vài bóng lưng của người dân trong làng.
Trương Mỹ Linh thả bé Mộc Trà xuống, nắm tay đứa nhỏ dắt đi.
"Cháu nói hôm qua chỉ là một giấc mơ?"
"Dạ."
Cũng có thể không phải.
Gió buổi sớm thổi vô cùng lạnh, đem theo cái mùi ngai ngái của đất trời quện với màn sương ẩm ướt.
Trương Mỹ Linh sực nhớ ra một chuyện kinh thiên động địa, cô giãy nảy người, kéo bé Mộc Trà đi thật nhanh, "Chết bà nó rồi, mang cháu đi cả đêm như thế này, bố mẹ cháu chắc lo lắng lắm.
Mau mau, đi nhanh về."
Cô bé ngớ ra một lúc, xong cũng hớt hơ hớt hải chạy bước thấp bước cao theo sau Trương Mỹ Linh.
Đã thế vẫn không quên bồi thêm một câu, "Chồng bà Út nói bậy kìa."
Giờ nào rồi còn bắt bẻ.
Chạy thêm một đoạn đã thấy dãy nhà cổ kính hiện ra trước mắt, bé Mộc Trà đột nhiên nói, "À, không sao đâu chồng bà Út."
"Hả, cái gì mà không sao?"
"Bởi vì cháu thường xuyên bị mộng du, thế nên có những hôm sáng tỉnh dậy không phải là ở trong nhà."
Trương Mỹ Linh kinh ngạc nhìn cô bé, bước chân cũng chậm hẳn lại, cuối cùng là lững thững dắt tay đứa nhỏ tiến về phía trước.
"Thế cháu có nhớ là mình đã đi những đâu không?"
"Dạ không ạ, chỉ biết là cứ loanh quanh trong làng thôi." Mộc Trà lắc lắc đầu, chiếc dép lê bé xinh loẹt quẹt dưới mặt đất, "Lúc đầu bố mẹ cháu còn sợ hãi chạy khắp nơi tìm cháu, nhưng sau đó cũng quen dần.
Bởi vì cứ buổi sáng, cháu lại tự mình về nhà thôi."
"Hai hôm nay cô cũng thế đấy." Trương Mỹ Linh lẩm bẩm, cũng không để cho Mộc Trà nghe được.
Dừng chân trước cổng một ngôi nhà nhỏ, cánh cổng khép hờ chỉ đẩy một cái là có thể bước vào, Trương Mỹ Linh ngần ngại nhìn Mộc Trà, "Chắc chỉ có nhà cháu là dám để cổng mở toang hoang như vậy."
"Bố mẹ quen rồi, để buổi sáng cháu có đi đâu thì cũng tự về được ấy." Bé Mộc Trà chớp chớp mắt, rồi cũng lưu luyến mãi mới buông tay của Trương Mỹ Linh, "Thật ra ở quê giờ ai cũng sợ trộm cắp, nên chẳng nhà nào để cổng như nhà cháu đâu.
Bất đắc dĩ lắm mới vậy ý."
Trương Mỹ Linh cũng thấy thương xót đứa nhỏ, cô ngồi xuống xoa xoa đầu nó, "Ngoan, sẽ có cách khắc phục thôi."
"Dạ."
Bên trong vang lên tiếng lách cách, cánh cửa nhà mở ra.
Một người phụ nữ trung niên tay cầm chiếc làn nhỏ, đang đội nón chuẩn bị ra khỏi nhà.
Thấy bà ấy, Mộc Trà reo lên, "Mẹ, mẹ ơi."
Người phụ nữ bước xuống sân, gương mặt vừa âu lo vừa như trút được gánh nặng, "Mộc Trà về rồi đấy à? Đêm qua con đi đâu vậy?" Rồi sau đó mới nhận ra Trương Mỹ Linh đang bối rối đứng bên cạnh đứa nhỏ, bà ấy vội vã tháo nón trên đầu, "Dạ, chào bà ạ.
Bà sớm đã đi đâu vậy ạ?"
Phải mất mấy giây sau, Trương Mỹ Linh mới nhớ ra, lời này là nói với mình.
"À, vâng, ngại quá." Trương Mỹ Linh gãi đầu, áy náy không biết nên giải thích làm sao.
Chẳng nhẽ lại nói rằng, chính bản thân đã 'bắt cóc' đứa trẻ này đi cùng mình rồi ngủ quên luôn cả đêm ở ngoài đường hay sao.
"Cái này, thật ra..."
"Con bị mộng du, sáng tỉnh dậy trên đường thì được chồng bà Út dẫn về nhà đó mẹ."
Mộc Trà nhanh nhảu cướp lời, dõng dạc đến mức mà Trương Mỹ Linh còn phải trố mắt ra nhìn.
Mẹ con bé nghe vậy liền rạng rỡ ra mặt, vội vội vàng vàng cúi người cám ơn, "Ôi con bé nhà cháu nó lại làm phiền bà rồi.
Ngại với bà quá ạ, mời bà vào nhà cháu chơi."
Này càng khiến Trương Mỹ Linh thấy áy náy nhiều thêm, cô xua xua tay nói, "À thôi, nhà còn có việc ạ."
"Bà vội về ạ? Mộc Trà vào bếp lấy cho mẹ ít bắp ngô mẹ mới luộc, cho vào túi cẩn thận nhé." Người phụ nữ mỉm cười, xong lại quay sang Trương Mỹ Linh giải thích, "Bà nhận cho cháu vui.
Ngô nhà cháu mới bẻ, ăn ngọt lắm ạ."
Không chờ Trương Mỹ Linh phản ứng, Mộc Trà đã lon ton chạy đi.
Cô gãi gãi đầu, trong bụng đầy xấu hổ.
Nếu cô nhóc kia không cứu cánh kịp thời, thì cũng chả biết phải làm sao nữa.
"Trước đây bà ngoại con bé có một người em gái, nghe đâu cũng thường xuyên bị mộng du giống Mộc Trà bây giờ lắm." Sắc mặt người phụ nữ dần trở nên nặng nề, giọng nói cũng có phần ảm đạm hơn, "Mẹ cháu kể lại rằng, có một đêm nọ, cứ nghĩ em gái mình bị mộng du như bình thường thôi, ai ngờ từ đó trở đi không thấy quay về nữa."
Trương Mỹ Linh biết mẹ của Mộc Trà đang lo lắng cho đứa nhỏ, nên đành lựa lời an ủi.
"Cô cũng đừng quá lo lắng, trẻ con thì mộng du là chuyện bình thường mà.
Lớn dần cũng hết thôi, nếu có thể thì cho lên viện chữa trị theo pháp đồ của bác sĩ."
"Vâng, đợt tới cháu cũng định cho con bé nghỉ học rồi lên tỉnh khám.
Chứ cứ như thế này về lâu về dài thì càng nguy hiểm."
Bé Mộc Trà chạy đi một lúc đã ôm một bịch đầy ngô trở lại.
Nó dúi vào tay Trương Mỹ Linh, đôi mắt cong lên rạng rỡ, "Vẫn còn nóng hổi đó, chồng bà Út nhớ ăn hết nha."
Mùi ngô luộc tỏa lên thơm phưng phức, Trương Mỹ Linh mỉm cười xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Phải ngoan đó, lúc nào rảnh thì cô lại tới chơi với cháu."
"Dạ, cháu biết rồi ạ."
Trương Mỹ Linh vẫy vẫy tay chào hai mẹ con họ, rồi xoay người trở về căn nhà gỗ phía xa xa.
Bước vào trong sân đã thấy vị pháp sư già đang chắp tay sau lưng đứng nhìn vào xa xăm giống như mấy hiệp khách trong phim chưởng.
Trương Mỹ Linh trong lòng không khỏi cảm thán, đoạn kinh ngạc chỉ chỉ, "Ông mới đi mà đã về rồi hay sao?"
Nghe giọng nói của Trương Mỹ Linh, lúc này ông Ba mới có phản ứng.
"Ta còn tưởng cháu đi khỏi cái làng này luôn rồi chứ."
Trương Mỹ Linh bĩu môi, chẳng thèm đôi co cùng người già.
"Đây, ngô luộc thơm ngon nhà tự bẻ." Cô nhét vào tay ông lão một bắp ngô nóng, không quên chép miệng đầy bi tráng, "Ở đây tôi có lộc ăn như thế, tội gì mà bỏ đi."
Nhìn ông lão tóp tép nhai ngô, Trương Mỹ Linh nhịn không được mà lại lân la hỏi chuyện, "Ông Ba năm nay chừng bao nhiêu tuổi vậy?"
Ông lão ngồi xuống bậc thềm, bật cười lắc đầu, "Già quá rồi, đến tuổi cũng không nhớ nổi nữa."
"Ông đã từng đi qua nơi nào, mà người ta dùng máu và thịt mèo đen để nuôi ngải chưa?"
Ánh mắt mờ đục của vị pháp sư chiếu lên Trương Mỹ Linh đầy nghi hoặc.
Ông lắc lắc đầu, lại tiếp tục tách hạt ngô ra nhai, "Chưa từng thấy.
Cháu nghe chuyện này ở đâu vậy?"
Đến 'cuốn từ điển di động' như ông Ba còn không biết, thì chẳng rõ lời của cái người tên Na trong cuốn nhật ký kia sẽ chính xác được mấy phần.
"Nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua." Vị pháp sư già đột ngột lên tiếng, kéo theo ánh mắt kinh ngạc của Trương Mỹ Linh, "Chẳng biết có thật không.
Nghe bảo là thứ này nếu dùng thì bắt buộc phải lấy một đứa trẻ làm vật hi sinh.
Loại ngải này vừa tốt lại vừa độc, hệ lụy sang cả con cháu, khó lòng dứt ra được.
Cứ tốt nhất là không nên dây vào."
Nếu như ngày đó, người đàn ông tên Miến đã chắc chắn rời bỏ cái làng này, thì hẳn ông ta đã có cách phong ấn nó lại tại mảnh đất kia.
Tính đến thời điểm hiện tại, nếu chưa chết vì già thì cũng nên buông tha cho vật dẫn kia thôi.
Sống đủ rồi, ác cũng quá nhiều rồi.
"Vậy nếu đốt nó đi chẳng phải là xong hay sao?" Trương Mỹ Linh vẫn giả ngu giả ngơ mà gợi chuyện.
Ông Ba dù có vẻ không hứng thú với chủ đề này cho lắm, thế nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lời, "Đương nhiên rồi, làm thế chính là cách giải thoát cho nó.
Thế nhưng chủ nhân của nó cũng sẽ nhanh chóng đi theo nó thôi."
"Ờ, vậy đốt có khó không?"
Ông Ba nhún vai, lại móc chiếc điện thoại ra bấm, "Có lửa là đốt được chứ gì đâu.
Ơ, bấm vào cái gì để xóa cái này đây?"
Trương Mỹ Linh nhíu mày, nhìn cái ứng dụng camera360 (1) mà khóe miệng không khỏi giần giật.
"Đây, giữ vào, rồi nó hiện ra cái gỡ bỏ cài đặt thì bấm vào đó.
Thời nào rồi, giờ phải dùng Ulike (2) ý."
Thật ra thì Trương Mỹ Linh chẳng hề có ác cảm với ông lão kỳ lạ này, thế nhưng trong lòng cô lúc nào cũng lên tinh thần cảnh giác cao độ và luôn giữ khoảng cách không tiết lộ quá nhiều thứ mình biết.
Trương Mỹ Linh luôn là người giữ quan điểm, không nên hoàn toàn tin tưởng một ai cả, không làm quân tử cũng chẳng phải kẻ tiểu nhân, cứ như vậy ổn thỏa mà sống.
Bất quá gần đây lại luôn muốn tin tưởng một người, chỉ là hiện tại không thể nào nhìn thấy nàng ấy.
Trương Mỹ Linh ngồi nhai hết bắp ngô, chia cho lũ trẻ con trong nhà mỗi đứa một bắp rồi thơ thẩn lên phòng.
Chẳng ai dám hỏi cô đã đi đâu suốt đêm qua, họ chính xác là chỉ cần cô không rời khỏi cái làng này là được rồi.
Cỗ quan tài vẫn nằm lặng lẽ trong gian phòng.
Những tia nắng rọi qua khung cửa sổ, đổ lên tấm bài vị một vầng sáng lấp lánh.
Trương Mỹ Linh thở dài thườn thượt, cô ngả người xuống chiếc giường gỗ.
Lật mở cuốn nhật ký của Ngọc Út, đọc lại hàng chữ nghiêng nghiêng trên trang giấy ố màu, bất giác trong lòng lại miên man đầy suy nghĩ.
Dưới cái giếng kia, thật sự đang nhốt nó hay sao?
Nếu người đàn ông tên Miến đã sử dụng loại ngải này, ắt hẳn khi ấy ông ta đã đoạt đi mạng sống của một đứa trẻ.
Thời buổi đó mạng người cũng chỉ như cỏ rác, ông ta có gϊếŧ người thì chắc chắn cũng chẳng ai điều tra ra nổi.
Tội ác như vậy, che giấu đã hơn bảy mươi năm, giờ đem ra mổ sẻ cũng bằng thừa.
Người thì đã bỏ đi khỏi làng từ lâu, chắc cũng chôn thây phương nào rồi, chỉ có điều con cháu sau này sẽ phải gánh lấy quả báo mà thôi.
Thế nhưng, nếu ông ta còn sống thì sao? —– Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Trương Mỹ Linh đã bật dậy như lò xo.
Phải rồi, loại ngải này không chỉ đem lại địa vị, tiền tài, danh vọng mà còn cả sức khỏe, tuổi thọ nữa.
Trương Mỹ Linh lục lọi tìm một cái khẩu trang trong balo đeo lên mặt, đi qua chiếc gương đưa mắt liếc một cái.
Bước chân đột nhiên khựng lại, không nén được mà nhìn gương mặt của bản thân thêm một lúc.
Chỉ là bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ không thể nào lý giải, cô ngẩn người một lúc rồi tặc lưỡi cho qua, chạy như bay xuống nhà.
Bà Dung thoáng giật mình khi thấy Trương Mỹ Linh, xong cũng chỉ hỏi: "Chị lại ra ngoài ạ?"
Trương Mỹ Linh không đáp lời, băng qua vị pháp sư già, không hiểu sao lại nghe thấy ông lão thở dài một tiếng, rồi ánh mắt lại ngẩn ngơ thất thần.
Cô cũng không quá bận tâm, chỉ quay sang bà Dung hô lên một tiếng, "Trưa nay cứ ăn cơm trước, không cần đợi."
Nói rồi liền phóng đi thẳng.
Ở cái vùng nông thôn hẻo lánh này, kiếm xăng thì khó chứ dầu hỏa thì không thiếu gì.
Trương Mỹ Linh mua đầy một can dầu hỏa, cẩn thận lấy thêm cả găng tay cao su.
Cô xách can dầu gần ba mươi lít, bước chân kiên định thẳng tiến về phía căn nhà nằm chơ chọi ngay cạnh cánh đồng hoang vu.
Cửa ra vào đã đổ sập, bên trong không khí âm u và ẩm mốc.
Giống như rất quen thuộc, Trương Mỹ Linh chẳng cảm thấy quá nhiều nỗi sợ, cô thẳng tiến đến đằng sau sân vườn.
Cái giếng kia trong góc bị bịt kít bằng nắp đá, suốt hơn bảy mươi năm chưa từng được mở ra.
Trong giấc mơ hôm qua, chính mình cũng đang định đẩy nắp giếng.
Cô để can dầu hỏa xuống đất, đặt tay lên mặt đá lạnh lẽo.
Bên dưới giống như có ai đó đồng thời gõ vào, vọng lên âm thanh 'bụp' một cái.
Trương Mỹ Linh giật mình, bước chân lùi lại một chút.
Thế nhưng hôm nay cô đã hạ quyết tâm rồi, nếu dưới cái giếng này không có gì thì vô cùng tốt.
Còn nếu thật sự có thứ nào đó hay ho, cô sẽ làm một mồi lửa, đốt sạch.
Coi như giải phóng cho nó đi.
Nghĩ thế dây thần kinh vừa mới căng lên lại dãn ra một chút, Trương Mỹ Linh sắn ống tay áo, dồn hết sức bắt đầu xê dịch nắp giếng đá kia.
Nhìn thế nhưng lại nặng kinh khủng.
Trương Mỹ Linh thở hổn hà hổn hển, gương mặt đã nóng bừng bừng lên mà cái nắp đá kia vẫn không hề xê dịch một chút nào.
Thế này có nhốt một người lớn khỏe mạnh bên trong, thì cũng thoát ra bằng giời.
Trương Mỹ Linh vặn vẹo xương cốt, sau đó lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu.
Cô cúi người, lần nữa thử vận hết sức lực để đẩy cái nắp giếng.
Thế nhưng lần này lại giống như có ai đó đứng bên, hợp sức cùng đẩy một cái.
Chỉ chưa đầy vài giây sau, chiếc nắp đã phát ra tiếng động ma sát, một khe hở bắt đầu lộ diện.
Còn chưa kịp ngạc nhiên, thì từ khe hở kia đột ngột xuất hiện một cặp mắt trợn trừng.
Trương Mỹ Linh giật mình hét toáng lên, cô thoái lùi về sau cả mấy mét.
Mồ hôi lạnh vã ra, mặc dù đã lên dây cót chuẩn bị tinh thần từ trước, thế nhưng khi cái thứ kia đùng đùng xuất hiện, lại khiến tim cô như muốn vọt ra khỏi ngoài lồng ngực.
Mất vài giây sau, Trương Mỹ Linh mới lấy lại bình tĩnh, lần nữa chậm rãi tiến lại gần cái giếng.
Cặp mắt quỷ dị kia đã không thấy đâu.
Giờ này thì Trương Mỹ Linh đã hoàn toàn chắc chắn, dưới cái giếng đá này nhất định đã che đậy một tội ác tày trời.
Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, lại dồn hết sức đẩy hẳn cái nắp ra.
Một thứ mùi tởm lợm sộc lên.
Trương Mỹ Linh mặc dù đã đeo trước khẩu trang, thế nhưng vẫn không nén được mà nôn khan vài cái.
Cô tránh ra khỏi cái giếng, phẩy phẩy một chút cho thứ mùi kinh dị này bay bớt đi.
Đợi một lúc không có gì dị thường xảy ra, Trương Mỹ Linh chống tay lên thành giếng, ngó xuống xem thử.
Bên dưới chất chồng toàn những bộ xương mèo.
Dù đã mường tượng ra được từ trước viễn cảnh như thế này trong đầu, thế nhưng khi đứng đây tận mắt chứng kiến, trong lòng cô không khỏi xót xa.
Không có một bộ xương nào nguyên vẹn chỉnh tề.
Cái thì đã mục nát gần hết, cái thì đen xì xì chẳng nhận ra đâu là bùn đất đâu là xương...!Chung quy lại thì, tất cả những bộ xương này đều đã đầu lìa khỏi cổ.
Vậy ra đây đúng là cách mà người đàn ông tên Miến kia đã dùng để nuôi dưỡng ngải.
Thế thì thứ kia đâu?!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, thì bỗng nhiên sau lưng như có kẻ nào đó dùng lực đẩy mạnh một cái.
Trương Mỹ Linh thét lên đầy kinh hãi, cả cơ thể chóng chánh ngã lộn nhào xuống giếng.
Trong những giây phút tử thần, bỗng nhiên chân tay quờ quạng lại nắm trúng được thứ gì đó gắn ở bên thành giếng.
Cả cơ thể đang rơi tự do bất ngờ dừng lại, treo lơ lửng giữa không trung.
Thì ra ở đây có các bậc thang gắn chặt vào vách đá để leo lên xuống.
Trương Mỹ Linh trong lòng thầm cảm ơn trời đất, cảm ơn tổ tiên nhà họ Trương phù hộ độ trì.
Đang định lần theo những bậc thang mà leo lên, thì bất chợt bên dưới giếng lại phát ra những tiếng động 'bộp, bộp' – như là có kẻ cũng đang bám vào tường, chậm rãi leo lên.
Chân tay bủn rủn, có lẽ sắc mặt cũng đã quá cả màu giấy trắng, Trương Mỹ Linh thở hổn hển nhìn xuống phía dưới.
Vẫn là gương mặt trắng bệch cùng hai con ngươi đen ngòm sần sùi, cả cái đầu nó lủng lẳng vắt sang một bên, móng vuốt sắc nhọn găm vào vách giếng đá, từ từ chậm rãi tiến về phía Trương Mỹ Linh.
Những chiếc răng trắng ởn nhe ra, giống như đang tự mãn nhếch miệng cười.
Mồ hôi lạnh trên người túa ra như tắm, Trương Mỹ Linh vội vàng ôm vào thang sắt, dùng hết tốc lực của bản thân để leo lên.
Thứ ở phía sau dường như cũng bắt đầu tăng tốc, từng tiếng phập găm vào vách giếng vang lên, khoảng cách mỗi lúc một gần Trương Mỹ Linh.
Chẳng còn thời gian để ngó xuống nữa, Trương Mỹ Linh chỉ còn cách miệng giếng một đoạn.
Thế nhưng cổ chân bất chợt bị siết mạnh, cô kinh hoàng đưa mắt liếc xuống phía dưới.
Cái đầu lủng lẳng của nó đã ở ngay sau lưng, nhưng trên gương mặt đã không còn nụ cười quái dị nữa.
Trương Mỹ không kịp ngẩn người, cơ thể đã bị một lực mạnh kéo thẳng xuống.
Cú va đập mạnh đến vậy, nhưng lại không khiến Trương Mỹ Linh cảm thấy đau đớn.
Cô ngã trên đống xương khô trắng ởn, tiếng vỡ vụn vang lên răng rắc.
Mắt hoa lên, nhìn bầu trời xanh thẳm qua ô giếng nhỏ mà cảm thấy thật xa vời.
Trương Mỹ Linh chống tay ngồi dậy, xoa xoa nắn nắn cổ xem có bị sứt mẻ miếng nào không.
Thật may là phúc lớn, mạng lớn, ngã từ độ cao như vậy mà không bị bất kỳ chấn thương nào.
"Con sợ lắm, ở đây thực sự rất tối và cô đơn."
Tiếng nỉ non của bé gái vang lên trong không gian o hẹp, trái tim của Trương Mỹ Linh nảy lên một cái.
Nhìn đứa bé đang ngồi co ro cách khoảng một thước mà tâm không tránh được khϊếp sợ.
Cô lùi về đằng sau, đám xương mục nát cũng theo từng cử động mà gãy vụn.
Lưng đã chạm sát thành giếng, nắm tay siết thành quyền, mồ hôi rịn xuống hai bên tóc mai.
Khóe mắt Trương Mỹ Linh giần giật nhìn thân hình gầy dơ xương đang co quắp lại phía trước.
Trên người nó chẳng có một tấm áo, cứ co rúm lại vì lạnh.
Làn da trắng bợt bạt ân ẩn những vết bầm tím loang lổ trên lưng, nhìn qua thì giống như một đứa trẻ bị bạo hành, nhưng thực tế lúc này lại khiến Trương Mỹ Linh cảm thấy đó chính là một cái xác đang trong giai đoạn phát sinh những vết hoen tử thi (3) nhiều hơn.
"Con chỉ muốn được về nhà, chỉ như vậy thôi mà."
Mặc dù Trương Mỹ Linh vốn thừa biết rằng đứa bé trước mặt không còn là một bé gái theo đúng nghĩa của nó, nhưng thanh âm nức nở mà thê lương kia lại quá đỗi chân thật.
Đến mức Trương Mỹ Linh chẳng còn cảm thấy đáng sợ nhiều nữa, trong lòng bắt đầu âm ỉ xót xa.
"Tại sao lại làm con đau..."
Bả vai đứa bé run lên, gầy đến mức mà có thể đếm rõ từng đốt xương sau lưng nó.
Trương Mỹ Linh nâng tay, ngập ngừng trong giây lát rồi quyết định chạm vào cánh tay gầy nhẳng của đứa nhỏ.
Đầu ngón tay như chạm vào khối băng, hơi lạnh lập tức lan tỏa khiến hai hàm răng của Trương Mỹ Linh va vào nhau lập cập.
Trong khoảnh khắc định thu tay về, thì đứa nhỏ kia dường như cảm nhận được, nó lặng lẽ quay đầu về phía cô.
Đó là một gương mặt xinh xắn ngây thơ.
Nước da bé gái nhợt nhạt tái xanh, đôi mắt tròn xoe ngập đầy ánh nước.
Gương mặt nó nhem nhuốc bẩn thỉu, mái tóc dài ngang vai cũng bết lại, thế nhưng chẳng che giấu được nét xinh xắn mộc mạc ấy.
Đứa bé chỉ khoảng bốn đến năm tuổi mà thôi.
"Con đau lắm."
Những tiếng leng keng va đập vào vách giếng vang vọng.
Trương Mỹ Linh bấy giờ mới nhận ra, chân tay của bé gái đang bị một dây xích sắt nặng nề khóa chặt lại.
Mỗi cử động của nó, sợi dây lại như một siết chặt thêm, khiến nó nhăn mặt đau đớn, hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt.
"Con đã ở đây lâu lắm rồi, gia đình con cũng đã quên mất con rồi."
Đứa bé gái nhìn xuống hai cổ tay bị xích chặt, âm thanh rấm rức tủi thân yếu ớt vang lên, khiến cho người nghe không khỏi đau xót.
Người đàn ông đó sao lại ra tay tàn độc với đứa bé tội nghiệp như vậy?
"Cô có thể ôm con một cái được không?"
Mặc dù biết là không nên tin tưởng vào thứ quái gở này, thế nhưng đã ở trong tình thế này rồi, còn đôi co nhiều làm gì nữa? Trương Mỹ Linh thở dài, rốt cuộc cũng dang tay, ôm thân thể nhỏ bé kia vào lòng.
Nó lạnh, thực sự còn lạnh hơn cả khối băng.
Đứa bé cuộn tròn lại như một con mèo nhỏ trong lòng Trương Mỹ Linh, nó dụi đầu vào ngực cô, bật khóc nức nở.
Có lẽ đã quá lâu rồi, nó mới được người ta ôm ấp, vỗ về.
Nghĩ lại, thì đứa nhỏ chưa từng làm gì tổn hại Trương Mỹ Linh.
Nó bật khóc ở trên nắp giếng, thấy người lạ đến gần, cũng chỉ đẩy ngã một cái rồi chạy đi.
Nó ngồi trên cành cây, nhằm phía cô mà nhảy xuống, song cũng không làm gì cả.
Khi cô hẫng người ngã xuống cái giếng này, đó không phải một nụ cười mỉa mai, mà chính là sự háo hức mong chờ của một đứa bé.
Ông ta gϊếŧ nó, khi nó vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa mất đi cái bản năng của con người: đó là hướng đến sự tự do, yêu thương và chăm sóc.
Trương Mỹ Linh ôm đứa bé mà bật khóc, giọng cô lạc cả đi, "Đừng sợ, sẽ ổn thôi, không ai có thể làm cháu đau được nữa rồi."
Đứa bé ngước mắt nhìn Trương Mỹ Linh, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy ánh lên vẻ rạng rỡ, "Con cám ơn, chồng của cô Út."
Thanh âm yếu ớt dần, rồi cuối cùng cũng tắt lịm.
Trương Mỹ Linh ngẩn người, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má, rơi xuông bộ xương nhỏ bé ở trong lòng.
Chỉ còn lại một bộ xương không đầu bị xiềng xích bủa vây.
Trương Mỹ Linh thẫn thờ siết chặt lấy bộ xương khô ấy, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đặt nó xuống, cẩn thận cởϊ áσ khoác gió trên người đắp lên.
Cô lau đi nước mắt, ngoảnh đầu nhìn nó lần cuối, sau đó bám vào chiếc thang gắn trên thành giếng đá mà leo lên.
Một linh hồn lạc lối sợ nhất là ngọn lửa, nhưng cách giải thoát duy nhất cho chúng thì chỉ có thể dùng lửa mà thôi.
Mở nắp can dầu hỏa, Trương Mỹ Linh đeo găng tay, tiến lại bên cái giếng mà đổ hết xuống dưới.
Xong xuôi, cô tháo găng, móc trong túi quần một bao diêm, quẹt lên một mồi lửa, "Ra đi thanh thản nhé, bé con." Thì thầm mấy lời dành cho đứa bé gái nhỏ, Trương Mỹ Linh búng que diêm vào trong chiếc giếng đá.
Ngọn lửa tức thì bùng lên, dữ dội và mãnh liệt hừng hực cháy.
Những tiếng thét ai oán não lòng, giống như là âm thanh của loài mèo vang lên khắp vùng đất trời.
Dù đứng cách xa ngọn lửa, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn cảm nhận được hơi nóng hầm hập phả vào mặt.
Ngọn lửa đỏ cháy rực rỡ, như đem những sinh linh nhỏ bé vô tội giải thoát khỏi sự bế tắc và khốn cùng sau bao nhiêu năm tháng.
Ánh lửa ấy hằn in trên con ngươi khô rát của Trương Mỹ Linh, lòng cô cũng như trút được gánh nặng, ngồi thụp xuống nền đất đầy lá khô mục nát.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi ngọn lửa ngày một yếu dần, Trương Mỹ Linh tiến tới gần cái giếng, định bụng đậy lại nắp đá để cho ngọn lửa không lan rộng ra nơi khác.
Thế nhưng khi bước chân còn cách cái giếng có vài bước, bỗng nhiên ngọn lửa của lại bùng lên, cao hơn đỉnh đầu của Trương Mỹ Linh gần một mét.
Cô bị dọa cho hết hồn, lập tức lại lùi chân ra xa.
Đùng —– Âm thanh nghe như tiếng sấm nện ong ong cả màng nhĩ kia chính xác lại phát ra từ ngọn lửa đang cháy rừng rực.
Trương Mỹ Linh lấy tay che mắt, sau một hồi không thấy nguy hiểm nữa liền nghiêng đầu vỗ vỗ vào lỗ tai.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến cả người cô bất động, trợn trừng mắt nhìn về phía ngọn lửa kia.
Thứ ánh sáng xanh lét phát ra cuồn cuộn cháy lên cao, uốn lượn như một con rồng, phô trương vẻ đẹp hoàn hảo trước khi lụi tàn.
Ngọn lửa màu xanh ấy sau giây phút bùng lên dữ dội, liền tự động thu mình lại trong miệng giếng, chưa đầy một khắc đã biến mất.
Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trương Mỹ Linh trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa diễn ra trước mắt.
Phải chừng mấy phút sau, chân tay cô mới bủn rủn mà ngồi thụp xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Ông ta còn sống, ông ta còn sống..."
Người đàn ông đó, vẫn còn sống.
Khi Trương Mỹ Linh thất thểu trở về ngôi nhà gỗ, ráng chiều đã buông xuống.
Vẫn là vị pháp sư già phát hiện ra điểm kỳ lạ của cô.
Ông lão hỏi: "Sao lại có mùi dầu hỏa?"
Bản thân Trương Mỹ Linh cũng không biết là trông mình nhếch nhác đến thế nào, cô trợn mắt lớn giọng, "Chính là vì té vào chỗ người ta bán dầu."
Nói thế đến quỷ cũng chả thèm tin.
Nhưng mà cũng chẳng có ai dám lên tiếng chất vấn, chỉ có đôi mắt mờ đục của vị pháp sư nheo lại, ánh nhìn chiếu lên cô đầy hoài nghi, "Đừng cậy có vợ mà muốn làm gì thì làm."
Lời này không hề khiến Trương Mỹ Linh nghẹn họng, thậm chí còn mặt dày cãi lại.
"Kẻ ngu mới không sống cậy vợ."
Thật ra Trương Mỹ Linh chưa từng nghĩ mình sẽ ỷ lại vào một ai cả, thế nhưng nàng ấy chính là ngoại lệ.
Có nàng ấy lúc nào cũng khiến cô cảm thấy yên tâm, thậm chí lá gan bé nhỏ còn mạnh dạn phình to ra gấp một trăm mấy chục lần.
Dù sao cũng đều là con gái với nhau, Trương Mỹ Linh không bao giờ bị sĩ diện này nọ như trai làng họ Trương cả.
Nói cũng không quá, hội chứng 'cậy vợ mà làm càn' là có thật.
Bữa tối hôm ấy, Trương Mỹ Linh ăn qua loa cho xong, sau đó chạy quanh nhà tìm một sợi dây thật chắc chắn.
Bà Dung thấy lạ, không nén được bèn hỏi: "Chị dùng dây làm gì vậy ạ?"
"Để đêm nay khỏi chạy lung tung, cột lại cho chắc." Trương Mỹ Linh khóe miệng nhếch lên, chẳng biết nên buồn hay vui nữa.
Mộng du thực sự không đáng sợ, đáng sợ chính là vào thời điểm tỉnh dậy, chẳng rõ bản thân đang ở đâu.
Trương Mỹ Linh mở cánh cửa sổ căn phòng của Ngọc Út, thẫn thờ ngồi xuống giường nhìn ra màn đêm tăm tối.
Bảo rằng không sợ chính là nói dối, thế nhưng sự cô đơn trống trải lại nhiều hơn là nỗi sợ.
Có lẽ trước đây, khi một mình ngồi trong căn phòng này, nàng ấy cũng đã từng cảm thấy như vậy.
"Thành phố nhiều chỗ chơi lắm, để bao giờ em dẫn chị đi." Trương Mỹ Linh lẩm bà lẩm bẩm, không chắc nàng có nghe được hay không, thế nhưng vẫn ngồi nói luyên thuyên, "Em rất thích phố sách Đinh Lễ, nhất là ngồi trên gác hai ý, không gian vừa tĩnh lặng, lại tha hồ đọc trộm sách nữa..."
Làn gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa sổ, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng trong không gian.
Nếu như, nếu như hiện tại thấy được chị thì thật tốt.
Sực nhớ ra một chuyện, Trương Mỹ Linh lại xỏ đôi dép tổ ong, loẹt quẹt bước ra mở cửa phòng.
Cô bật đèn cầu thang, vội vã đi lên gian thờ.
Chiếc gương vẫn còn ở đó.
Rõ ràng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tứ tung bốn phía đều thấy một chiếc gương rõ ràng, sao mọi người lại nói rằng nó chỉ là một tấm kính nhỉ? Trương Mỹ Linh ngẩn ngơ đứng trước gương một hồi, mãi chẳng có chuyện gì lạ lùng xảy ra, thế nên cô thở dài ngao ngán, lại ngồi xuống chiếc ghế hôm nọ.
"Cái lúc chẳng cần thì lại thấy bao nhiêu thứ quái gở, người muốn nhìn thì giờ chẳng thấy đâu." Bỗng nhiên trong lòng không tránh khỏi buồn bực, Trương Mỹ Linh giống như đứa thần kinh, ngồi trước gương mà tự nói chuyện, "Sao? Đã thế còn định gả cho hắn ta nữa? Cái gì mà anh Miến tốt nhất chứ? Thằng chó đó có điểm nào ra hồn, quân xấu xa, lòng lang dạ thú."
Tự bản thân cũng không biết, lời nói ra lúc này lại đầy mùi thuốc súng tị nạnh.
"Gà hầm mà có cái quái gì ngon, làm gà thì phải làm món nướng mật ong chứ.
Cảm quan thật lạ lùng, hèn gì cứ đâm đầu đâm cổ vào cái thằng đó..."
Nói một thôi một hồi, đương nhiên cũng chẳng có ai đáp lời, Trương Mỹ Linh hỉnh mũi, nhấc mông xoay người xuống dưới nhà.
"Ơ, cô chưa ngủ sao ạ?" Ở hành lang tầng hai bỗng nhiên xuất hiện một cô gái trẻ, chắc chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi.
Trên tay đang bê một thau quần áo nhỏ, chắc là người ở đang chuẩn bị lên phơi đồ.
Trương Mỹ Linh mỉm cười, đứng sang một bên tránh đường cho cô gái, "Chuẩn bị ngủ đây.
Em chăm chỉ quá, muộn rồi sao không để sáng mai hẵng làm."
Ánh đèn mờ mờ của cầu thang hắt xuống, cũng chẳng nhìn rõ được gương mặt của cô gái kia.
Thế nhưng đã thấy gò má cô gái phiên phiến hồng, "Dạ, em không sao đâu ạ.
Cô đi ngủ đi không mệt."
"Ù, thế em cũng nghỉ sớm nhé."
Người ở trong nhà này vẫn giữ nguyên tắc phong kiến thật đấy, nói chuyện vẫn cứ cúi đầu lễ phép dạ vâng.
Cô gái ôm thau quần áo lướt qua Trương Mỹ Linh, để lại vệt nước ẩm ướt từ mái tóc vẫn chưa khô nhỏ xuống sàn nhà.
Chỉ là trong một giây thoáng qua, hình như Trương Mỹ Linh nhìn thấy, trên má cô gái kia có một vết sẹo, giống như đã từng bị bỏng nặng.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô lập tức xoay lưng lại để nhìn người kia cho rõ.
Chỉ là, hành lang trống trơn chẳng có một ai, vệt nước dưới chân cũng không còn.
Gai ốc đua nhau nổi lên, Trương Mỹ Linh nuốt nước bọt cái ực, cô vội vã chạy vào phòng của Ngọc Út, đóng sập cửa lại.
Bỏ mẹ, đúng là nghịch dại mà!
Trương Mỹ Linh ngồi xuống giường, thở hắt một hơi.
Nhưng vừa nãy có phải là cái Hến – người hầu gái được Ngọc Út nhắc đến trong cuốn nhật ký hay không? Nếu như mà đúng như vậy, thì có lẽ nào, cô gái ấy cũng đã chết thật rồi?
Người xuất hiện bên ao sen nọ, liệu có phải là Hến hay không? Nhưng rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Hàng trăm hàng ngàn thắc mắc khiến đầu Trương Mỹ Linh như muốn nổ tung.
Cô day day hai bên thái dương, quyết định ngủ một giấc lấy lại tinh thần.
Chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện sẽ ổn cả.
Tự trấn an mình như vậy, Trương Mỹ Linh buộc thắt nút sợi dây ở cổ tay của mình, đầu bên kia buộc vào chân cỗ quan tài gỗ của Ngọc Út.
"Như thế này em sẽ không đi lung tung được nữa, mà cũng chẳng thể thoát khỏi chị.
Thích không?"
Trương Mỹ Linh nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên ngang ngực, lại nghiêng đầu quay sang nhìn cỗ quan tài lặng lẽ kia.
"Ngủ ngoan nhé, tốt nhất tỉnh dậy em nên nhìn thấy chị."
Bởi vì, em cũng bắt đầu nhớ chị rồi đấy.
Mi mắt nặng trĩu, Trương Mỹ Linh ngáp một cái thật dài, cô thu cổ tay buộc dây vào trong chăn, lặng lẽ tiến vào giấc ngủ.
Trong màn đêm âm u lạnh lẽo, xung quanh chỉ toàn là khói trắng bủa vây.
Trương Mỹ Linh xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, cô ngơ ngác xoay người nhìn quanh.
Ngoài cánh cổng làng sừng sững cổ kính cùng cây đa cổ thụ lợp bóng, thì hoàn toàn không thấy gì khác.
Rõ ràng là trước khi đi ngủ, Trương Mỹ Linh còn nhớ mình đã thắt nút dây buộc thật chặt rồi, sao vẫn còn thể chạy ra ngoài này được.
Cô nhíu mày, bước chân tiến vào trong làng.
Thế nhưng còn chưa đi được bước nào, thì cả người đã bị kéo khựng lại.
Trương Mỹ Linh kinh ngạc nhìn xuống cổ tay mình, chính xác là sợi dây mà cô buộc thắt nút vẫn còn ở đó, không hề dịch chuyển hay chạy đi đâu.
Trong trí nhớ của Trương Mỹ Linh, thì đoạn dây đó không có khả năng dài đến mức mà kéo được ra tận đến nơi này.
Cô thử giật giật sợi dây, nhưng chẳng có gì thay đổi, nó vẫn căng ra như có người ở đầu bên kia đang kéo.
Mà lại không thể nhìn được điểm tận cùng.
Mồ hôi nhễu xuống trán, Trương Mỹ Linh bắt đầu tìm cách gỡ bỏ sợi dây khỏi cổ tay.
Mẹ kiếp, cô đâu có buộc chặt đến mức này!
Đang loay hoay giằng co với sợi dây, thì bỗng nhiên từ trong màn sương trắng xuất hiện hình bóng một người.
Nhìn từ xa không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhận ra đó là một cô gái, nhờ bộ áo dài đỏ tân nương mà nàng ấy đang mặc trên người.
Người đó mỗi lúc đến một gần, cho đến khi hoàn toàn rẽ màn sương trắng bước qua cánh cổng làng, Trương Mỹ Linh mới ngẩn người nhận ra.
Chính là nàng ấy.
"Út ơi!" Cô lên tiếng gọi, còn hào hứng vẫy vẫy tay như đứa con nít.
Thế nhưng dường như Ngọc Út lại không hề nghe thấy, nàng vẫn thẫn thờ bước đi.
Lúc này Trương Mỹ Linh mới nhận ra, trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia, đều là những vết thương tím bầm đang không ngừng rỉ máu.
Đôi mắt nàng đẫm lệ, ánh nhìn tuyệt vọng hướng về phía màn đêm tăm tối.
Khóe môi rách toạc mấp máy, nhưng Trương Mỹ Linh không nghe ra được nàng đang nói cái gì.
Cô kinh hãi, muốn tiến đến gần nàng, nhưng rốt cuộc lại bị sợi dây buộc trên tay ngăn cản.
"Út ơi, em nè, chị có nghe thấy không?" Trương Mỹ Linh hốt hoảng gọi lớn, thế nhưng nàng vẫn đứng đó, thẫn thờ chẳng đáp một lời.
Nàng đi khập khiễng, chân tay đều xây xước bầm máu, giống như đã bị người ta tra tấn hành hạ tàn bạo.
Trương Mỹ Linh thấy sống mũi mình cay sè, một giọt nước mắt lăn dài trên má, "Út ơi, chị làm sao thế? Trả lời em đi mà, chị có nghe thấy em nói không?"
Mái tóc dài bê bết mồ hôi và bùn đất không còn cái vẻ mềm mại như mọi khi, nàng xoay người, tiến lại gần phía cây đa.
Có cái gì đó lê lết quét trên mặt đất, bấy giờ, Trương Mỹ Linh mới thấy được vật nàng đang cầm trong tay.
Là một sợi dây thừng.
"Không, Út ơi, đừng làm thế mà, em xin chị." Trương Mỹ Linh tuyệt vọng gào lên, cô cố gắng giằng sợi dây ra khỏi tay mình.
Thế nhưng càng nỗ lực bao nhiêu, sợi dây càng thít chặt bấy nhiêu.
"Út ơi, Ngọc Út!"
Nàng dồn hết sức lực cuối cùng trèo lên cây, đôi bàn tay tím bầm khó nhọc vắt sợi thừng qua cành đa, rồi tròng nút thắt qua cổ của mình.
Trương Mỹ Linh chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy.
Giống như bản thân sắp mất đi một người thân, một người quan trọng trong cuộc đời, mà lại chỉ có thể bất lực để nó xảy ra.
"Đ** mẹ mày, bỏ tao ra!" Trương Mỹ Linh cáu giận, cô giằng sé sợi dây đang thít chặt cổ tay mình đến trắng bệch, ánh mắt đau đớn vẫn hướng đến người con gái kia mà gọi, "Út ơi, em xin chị đấy."
Ngọc Út lặng lẽ đứng trên cành cây, cả cơ thể yếu mềm như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ quật ngã.
Nàng hét lên đầy phẫn uất, âm thanh tuyệt vọng ấy như lưỡi dao găm vào trái tim của Trương Mỹ Linh, đau đớn đến chết lặng.
"Chị có thể dùng cả một đời để thương em, nhưng đời người lại thật ngắn ngủi quá." Trong những giây phút cuối cùng, rốt cuộc Trương Mỹ Linh cũng có thể nghe thấy thanh âm của nàng, "Nếu như có kiếp sau, kiếp sau nữa...!nếu như có thể, chúng ta hãy lại thương nhau, em nhé."
Dứt lời, nàng nhắm mắt, cả cơ thể rơi vào không trung.
Chết lặng.
"AAAAAAAAA!" Trương Mỹ Linh điên cuồng gào lên, ruột gan đau thắt lại tưởng như sắp chết.
Cô nhìn thân ảnh quen thuộc của người con gái ấy, đung đưa nhè nhẹ trên sợi dây thừng, miệng không ngừng gọi nàng, "Út ơi, Út ơi, đừng bỏ em..."
Cô lại cố hết sức giằng tay ra khỏi sợi dây, muốn vùng tới bên cạnh nàng.
Thế nhưng, càng cố chấp thì khoảng cách lại một xa, tử thần đã cướp nàng khỏi cô rồi.
"Tất cả là tại, tại mày!" Trương Mỹ Linh như phát điên, cắn lấy cổ tay mình.
"Là tại mày, tại mày không cứu được chị ấy."
Bỗng nhiên bên cạnh đột ngột xuất hiện một đôi giày da.
Trương Mỹ Linh giật mình ngước mắt.
Tướng mạo của người này đều đã bị làn sương che khuất, thế nhưng cỡ chân này đích thực là của một người đàn ông trưởng thành.
"Cứu nàng ấy, cứu nàng ấy đi." Trương Mỹ Linh không còn quan tâm kẻ này là ai, chỉ hướng đến hắn mà van nài.
Nước mắt cô đầm đìa rơi xuống, quyện cùng mồ hôi và đất cát bụi bẩn, thế nhưng cô vẫn quỳ rạp xuống mà nói, "Xin hãy cứu nàng ấy, cứu lấy nàng ấy."
Người kia vẫn chỉ đứng bất động.
Tiếng cười khùng khục vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, Trương Mỹ Linh ngẩng đầu, trợn trừng mắt phẫn uất.
Cười? Hắn đang cười sao?
"Mày là đồ chó, mày thấy nàng ấy như vậy, sao không đến giúp nàng ấy? Đồ bất nhân!" Trương Mỹ Linh hét ầm lên, nước mắt mặn đắng rơi lã chã.
Cô nhìn gương mặt nhắm nghiền mắt cùng sợi dây đang chòng qua cổ nàng, bất lực gọi một tiếng, "Vợ, vợ ơi..."
"Vợ ơi!" ——– Trương Mỹ Linh bật dậy, mồ hôi trườn xuống hai bên tóc mai.
Chỉ là một cơn ác mộng, nhưng lại chân thực đến mức tâm can vẫn quặn đau.
Cô bật khóc nức nở, miệng không ngừng gọi tên nàng ấy.
Kể cả trong giấc mơ, chính cô cũng đã không thể cứu được nàng.
Trương Mỹ Linh đứng dậy nhìn quanh, trong lòng chẳng có lấy một chút kinh ngạc khi chính mình tỉnh lại ở ngay dưới gốc cây đa, nơi mà nàng đã treo cổ tự vẫn.
Bước chân cô loạng choạng tiến vào trong làng, nước mắt vẫn rơi lã chã trên gương mặt lấm lem.
"Út, Út ơi!"
Cô lao đi như một kẻ điên, miệng không ngừng gọi tên nàng.
Bây giờ, cô chỉ muốn nhìn thấy nàng mà thôi.
Chỉ cần như vậy, cô có thể đánh đổi tất cả.
Trời tờ mờ sáng, ngôi nhà gỗ khang trang hiện ra trước mặt.
Trương Mỹ Linh đẩy cổng, không quan tâm đến những người giúp việc vừa kinh ngạc ú ớ chào mình, cô bước thẳng lên tầng hai.
Mọi thứ vẫn như cũ, sợi dây buộc ở cánh tay không biết từ lúc nào đã được tháo ra.
"Út, Út ơi, chị ở đâu?" Trương Mỹ Linh bật khóc nức nở, cô xoay người tìm kiếm khắp căn phòng.
Thế nhưng vẫn không thấy nàng ấy, "Chẳng phải chỉ cần sau ba đêm thôi hay sao."
Sợ hãi.
Nếu như vĩnh viễn không thể thấy được nàng nữa, thì phải làm sao? —— Trương Mỹ Linh nhắm mắt lại, từ trong tim quặn lên một nỗi đau đớn như có ai đó dày xéo, bóp nghẹt.
"Vợ ơi..."
Có bàn tay ai đó lành lạnh chạm vào má, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt mặn đắng đang lăn dài.
Thanh âm đầy yếu ớt xen lẫn hoang mang hoảng loạn vang lên bên vành tai, "Mình ơi, em làm sao vậy? Vì sao lại khóc?"
Chỉ sợ khi mở mắt, lại hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Trương Mỹ Linh bật khóc nức nở, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô run rẩy chạm vào đôi tay lạnh lẽo đang đặt trên gương mặt mình, trong lòng như có gì đó vỡ òa, "Út ơi, em xin lỗi."
"Mở mắt ra nhìn chị." Giọng nàng như nài nỉ van xin, "Mình ơi, đừng làm chị sợ mà."
Khóe môi của Trương Mỹ Linh run bần bật, hàng mi chậm rãi nâng lên.
Trước mắt cô, chính là người con gái quen thuộc ấy.
Đôi mắt nàng rơm rớm lệ, gương mặt không che đậy được lo lắng, "Em sao vậy? Có phải đã gặp ác mộng hay không?"
Nàng ấy đã trở về với cô.
Là ai đã tiễn đưa ai, là ai đã mang bước chân ai trở lại?
Trương Mỹ Linh kéo người con gái phía trước vào trong lòng, vòng tay siết chặt lấy.
Hơi lạnh từ nàng truyền tới, lại khiến cô chẳng muốn buông tay.
"Vợ ơi, chị đừng đi đâu nữa nhé."
Bên ngoài cửa sổ, trời đã lại hửng sáng.
– Hết chương 13 –
Chú thích:
(1), (2): đều là các ứng dụng chụp ảnh trên điện thoại cảm ứng.
(3) Vết hoen tử thi: Hoen tử thi bắt đầu có màu hồng nhạt hay tím nhạt, sau chuyển màu tím sẫm, màu xanh lục rồi mất dần đi khi quá trình hư thối bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...