Vợ Quan

Sau khi chia tay Trần Tư Tư, Lâm Như và Đào Nhiên lên xe. Đào Nhiên không kìm nổi sự ngưỡng
mộ trước vẻ đẹp của Trần Tư Tư liền nói: “Nhìn cô giáo Trần kìa, thật là hạnh phúc, người đẹp, xe cũng đẹp!”.

Lâm Như cười: “Cô cần gì phải ganh tỵ với cô ấy. Ở cô còn cái gì không hoàn hảo nữa, người không đẹp, hay là xe không đẹp?”

Đào Nhiên phân bua: “Đâu có, nếu không so sánh thì còn tạm được, chứ đem so với cô ấy thì em thành nhà quê mất, người đã quê, xe lại càng quê. Xe
này vốn dĩ mua cho Vương Chính Tài nhưng rốt cục lại bị em chiếm dụng,
đợi đến lúc điều kiện kinh tế tốt hơn chút nữa em sẽ mua một chiếc thời
trang hơn còn chiếc này để lại cho ông xã đi là xong, tránh việc hai
người chung nhau một chiếc xe”.

Lâm Như nói: “Quê cái gì chứ? Cô
ta có tuổi trẻ, còn cô có sự am hiểu chín chắn, hai kiểu phụ nữ khác
nhau, không thể nói ai hơn ai được”.

Đào Nhiên nghe xong liền
cười vang: “Chị Lâm, chị thật biết an ủi người khác. Lẽ ra trưa nay em
định mời chị và cô giáo Trần đi uống trà nhưng cô ấy lại có việc không
đi được, em với chị cùng đi ăn nhé. À, em nhớ ra rồi, gần bãi biển có
một nhà hàng hải sản mới khai trương, thức ăn ở đấy rất ngon, họ đã từng quảng cáo ở đài của chúng ta, em với chị đến đó nhé!”

“Cô không về nấu cơm à? Định để Vương Chính Tài cho ai?”, Lâm Như hỏi.

“Vừa sáng sớm ông ấy đã đi làm tăng ca rồi, nghe nói đêm qua vũ trường Chim
Thiên Đường xảy ra hỏa hoạn, có khả năng buổi trưa không về nhà được”.

Lâm Như nghe xong liền nói: “Đêm qua, tôi và Tiểu Dương cũng đứng trên sân
thượng xem một lúc, hóa ra vũ trường Chim Thiên Đường bị cháy à?”

“Vâng, nghe nói là đám cháy rất lớn, còn cả chết người nữa, Cục trưởng Hứa không kể với chị sao?”

Lâm Như nói: “Ông ấy lên tỉnh họp rồi, vẫn chưa về, có lẽ trưa nay mới về
đây, cho nên bây giờ phải về nhà nấu cơm cho ông ấy, tôi không đi ăn với cô được rồi”.

“Mọi người khen chị là kiểu người phụ nữ đảm đang
quả thật không sai, một lòng vì chồng. Được, nếu chị không đi, em cũng
về nhà, để hôm khác có thời gian hai chị em mình cùng đi vậy”.

“Không vì chồng mình thì còn vì ai được nữa? Từ xưa đến nay phụ nữ đều như thế mà”, Lâm Như nói.

Nhắc đến Hứa Thiếu Phong, Lâm Như lại thấy đau thắt từng khúc ruột, chuyện
đêm qua giống như một cái bóng vô hình, cứ bao trùm khắp và bóp nghẹt
trái tim cô nhất định không chịu rời đi. Cô dự định đợi khi chồng về
nhà, bao nhiêu nợ cũ nợ mới sẽ đem ra tính hết. Nếu Hứa Thiếu Phong thừa nhận có tình nhân thì phải làm sao đây? Chia tay ư? Hay là nhẫn nhịn
giả như không biết? Cô thật sự không dám nghĩ thêm, không dám nhìn thẳng vào vấn đề. Một phụ nữ ngoài bốn mươi như cô đã bước vào giai đoạn tuổi tác đã toan về già, không còn nét trẻ trung, tươi vui, hồn nhiên như
một cô gái đôi mươi, cũng không thể có được vẻ ngoài đầy đặn trong lòng
tự tin của phụ nữ ba mươi. Người phụ nữ bốn mươi, mặc dù nhìn thì dáng
vẻ khoan thai phúc hậu, trí tuệ tinh thông, nhưng thực sự không còn vẻ
đẹp thời thanh xuân nữa. Đặc biệt là khi hôn nhân bị đe dọa, thì trong
lòng càng cảm thấy trống trải không có chỗ dựa.

Trong chốc lát,
chiếc xe đã tới nhà của Lâm Như ở khu Ngọc Hải, vòng qua một khúc cua,
cách đó không xa có một người phụ nữ dáng người to con, tay cầm một
chiếc túi đi tới. Vì quá béo nên khi đi dáng người lắc lư khi thì sang
trái khi thì sang phải, giống như con chim cánh cụt. Đào Nhiên giảm tốc
độ, nói nhỏ với Lâm Như: “Chị Lâm, chị xem người kia có phải là Phùng
Hải Lan không?”

Lâm Như ờ một tiếng rồi nói: “Đúng là Phùng Hải
Lan!”. Phùng Hải Lan là vợ của Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa, vốn dĩ
không béo như thế này, nhưng sau khi sinh con, do hay ăn hay ngủ, lại
không chịu tập thể dục nên chưa đến bốn mươi tuổi thân hình đã xồ hết
ra.

Đào Nhiên hỏi: “Làm sao bấy giờ? Có phải dừng lại chào bà ấy một tiếng không chị Lâm?”

Vốn dĩ trước đây quan hệ giữa Lâm Như và Phùng Hải Lan cũng không đến nỗi
nào. Khi Hứa Thiếu Phong giữ chức Phó Cục trưởng, Trương Minh Hoa vẫn
còn làm Chánh văn phòng, hai nhà vẫn thường xuyên qua lại với nhau, lại
thêm việc ở cùng một khu phố nên hễ có chuyện gì Phùng Hải Lan và chồng
lại mang quà cáp đến thăm hỏi chồng cô. Sau này, Hứa Thiếu Phong được đề bạt lên làm Cục trưởng, Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng thì Phùng

Hải Lan không còn khách khí như xưa nữa, gần như có chút biểu hiện ngang vai ngang vế. Lâm Như cũng không lấy đó làm ngạc nhiên, có lúc gặp nhau ở ngoài đường thì cũng làm phép chào hỏi một tiếng, còn thông thường
rất hiếm khi qua lại với nhau. Thực ra, sự thay đổi trong quan hệ giữa
hai nhà họ Trương và họ Hứa, Đào Nhiên cũng đã nghe qua, vì thế vừa rồi
cô mới đánh tiếng thăm dò ý kiến của Lâm Như.

Trong mắt Đào
Nhiên, một người là vợ của Cục trưởng, người kia là vợ của Phó Cục
trưởng, họ đều là vợ cấp trên của chồng cô nên cô không muốn đắc tội với bất kỳ người nào. Nếu vừa rồi cô chủ động chào hỏi thì sợ Lâm Như không vui, còn nếu không chào hỏi cứ cho xe đi thẳng, Phùng Hải Lan biết được sẽ nhớ mối thù này mà hận cô mãi. Vì thế, cô chỉ có thể đẩy vấn đề này
về phía Lâm Như. Lâm Như tự hiểu ý của Đào Nhiên, cũng biết được cái khó của cô ta bèn nói: “Được, dừng lại, chúng ta chào nhau một tiếng”.

Đào Nhiên thấy thế liền vui vẻ: “Vâng ạ, chào hỏi một tiếng sẽ rất tốt,
tránh bà ấy hiểu nhầm”. Nói xong từ từ dừng xe lại bên lề đường.

Đào Nhiên xuống xe, đúng lúc Phùng Hải Lan đi tới, liền vồ vập hỏi thăm:
“A! Là chị Hải Lan, em nhìn từ xa thấy giống giống chị, chị đi đâu vậy?”

Phùng Hải Lan vui mừng nói: “Là cô Nhiên đấy à? Lâu rồi không gặp, cô Nhiên
càng ngày càng đẹp ra, giờ còn có cả xe xịn thế này, đúng là ngựa đẹp
xứng yên đẹp, xe đẹp xứng mỹ nhân. Tôi giờ này còn biết đi đâu ngoài
việc đi chợ nấu cơm chứ?”. Đang nói, bà ta bỗng nhìn thấy Lâm Như cũng
xuống xe, liền vừa chào hỏi vừa đi về hướng cô: “Là chị Lâm đấy ư? Tôi
còn tưởng người trên xe là vị lãnh đạo nào, hóa ra là chị cả nhà chúng
ta”.

Lâm Như nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Phùng Hải Lan giống như ngọn lửa trong lò nên cũng có phần lây theo liền vui vẻ nói: “Hải
Lan à, lâu lắm rồi không gặp cô, tôi thấy cô gầy hơn trước nhiều đấy”.

Phùng Hải Lan reo lên một tiếng, cúi xuống nhìn mình, vui mừng nói: “Thật thế ạ? Gần đây em thường xuyên phải ăn kiêng, không dám ăn nhiều, quả nhiên là có tác dụng. Cô Nhiên nhìn xem có đúng tôi gầy đi không?”

Đào Nhiên nói: “Đã gầy hơn trước rất nhiều. Lúc nãy ở trên xe, suýt chút
nữa em không nhận ra chị, đến gần mới thấy rõ”. Đào Nhiên vừa nói vừa
đảo mắt nhìn Lâm Như.

Lâm Như giả bình tĩnh như người không có
chuyện gì, trong lòng không khỏi ngừng cười, con bé Đào Nhiên này, đúng
là nửa người nửa yêu tinh, nói chuyện khéo léo, làm việc khôn khéo,
nhanh nhẹn, nếu nói về mức độ thông minh, con mắt cô ta còn nhìn xa
trông rộng hơn cả Phùng Hải Lan nhiều. Nghĩ như thế, cô cười một cách
rạng rỡ và nói: “Hải Lan, nếu em chỉ ăn kiêng không thì chưa đủ, như thế sẽ phá hoại cơ thể mình, tốt nhất là bớt chút thời gian luyện tập sức
khỏe”. Cô vốn định rủ Hải Lan cùng mình đi tập yoga, nhưng đột nhiên nhớ ra nói như thế Đào Nhiên sẽ khó xử, cô ấy có ý tốt tặng mình thẻ tập
thể dục miễn phí, nếu mình bán nó đi sẽ khiến cho Phùng Hải Lan hiểu
nhầm thì không tốt, lời đã đến môi phải nuốt lại, đành nói: “Chẳng hạn
như, buổi sáng chạy bộ, buổi tối đánh bóng cũng giúp ích nhiều cho sức
khỏe”.

Đào Nhiên lập tức tiếp lời Lâm Như: “Đúng vậy, chị Lâm nói rất đúng, hôm khác có thời gian chúng ta cùng nhau đi leo núi, leo núi
là một môn vận động rất tốt, có thể làm giảm mỡ trong cơ thể, tăng cường thể lực. Lúc nãy em đi qua trạm xe buýt, nhìn thấy chị Lâm Như đợi xe,
tiện đường đưa chị ấy về, chị Hải Lan muốn đi đâu? Đợi một lúc em đưa
chị Lâm về rồi quay lại đưa chị đi”.

Phùng Hải Lan nghe thế cũng
vui mừng nói: “Thôi không dám phiền cô đâu, cô chở chị Lâm về đi, tôi đi mua rau, qua đường cái là đến siêu thị rồi, không cần đi xe đâu. Nhớ
đấy nhé, hôm khác mấy chị em chúng ta đi leo núi, đến lúc ấy không thể
không làm phiền đến cô được”. Nói xong bà ta quay về phía Lâm Như và Đào Nhiên vẫy vẫy tay, định đi, lại quay người lại nói: “À, chị Lâm, chị về thì cũng chỉ có một mình, hay là ba chị em chúng ta tìm một nơi nào đó
làm một bữa, em cũng đang lười đi chợ”.

Lâm Như cảm thấy hơi bất tiện nói: “Việc này… cô định không nấu cơm cho anh Trương sao?”

“Ông ấy vừa mở mắt ra đã đi rồi, trên cơ quan có việc gấp phải làm ngoài
giờ, lúc nãy em gọi điện hỏi ông ấy có về không, ông ấy nói đến chiều
vẫn còn có việc, trưa cũng không về được. Anh Hứa cũng thế, trưa nay
chắc chắn không về nhà đâu”.

Đào Nhiên nói: “Chị Lâm thấy thế
nào? Em đoán nếu anh Hứa có trở về thì nhất định cũng đến cơ quan trước. Ba chúng ta hiếm khi có buổi gặp mặt như thế này, chị đừng về nhà nấu
cơm nữa, chúng ta đi ăn thôi”.

Lâm Như do dự một lát rồi hỏi: “Đi đâu bây giờ?”

“Cứ lên xe đi đã, lên xe rồi chọn địa điểm sau”, Đào Nhiên nói.


Đợi mọi người lên xe xong, Phùng Hải Lan mới hỏi: “Sếp Hứa đi đâu vậy chị?”

“Ông ấy lên tỉnh họp, đi cũng được một tuần rồi, có lẽ hôm nay sẽ về”. Lâm
Như không muốn nhắc đến chuyện của Hứa Thiếu Phong nữa, liền hỏi Đào
nhiên: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Chị chọn đi, ở chỗ nào ăn ngon thì đến đó”.

“Tùy các cô, tôi thì đi đâu cũng được”, Lâm Như trả lời.

Phùng Hải Lan gợi ý: “Ngoài khu này có một quán ăn Hồ Nam cũng khá ngon, hay là chúng ta đến đó?”

Đào Nhiên nói: “Chị Hải Lan, chị Lâm không ăn được đồ cay, hay là chúng ta
đến nhà hàng hải sản Nguyệt Hải mới khai trương ở gần biển đi, phong
cảnh ở đó cũng được, hải sản cũng ngon”.

“Thật ngại quá, tôi chỉ biết đến mình, quên mất rằng chị Lâm không ăn được cay”, Phùng Hải Lan nói.

“Không sao, nếu đồ ăn không quá cay thì tôi vẫn ăn được”, Lâm Như trả lời.

Lâm Như nói nhưng trong lòng lại nghĩ, đúng là đang làm khó cho Đào Nhiên
rồi, vừa phải nghĩ đến cảm giác của cô, vừa không muốn đắc tội Phùng Hải Lan, cô ấy đúng là phải chịu thiệt thòi. Thực ra, nói đi cũng phải nói
lại, ai cũng như nhau thôi, chẳng ai kém ai cả. Trong bộ máy làm việc
của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn ở thành phố này, Hứa Thiếu Phong
là sếp nên mọi người đều gọi cô là chị cả, cho dù là người nhiều tuổi
hay ít tuổi, là đàn ông hay đàn bà, cho dù là phu nhân của các quan chức trong hệ thống này, khi thấy cô chẳng có ai là không cung kính. Tương
tự như thế, nếu cô nhìn thấy vợ của Phó Thị trưởng Chung Học Văn tức bà
Lý Mai Hoa thì cô cũng phải đối xử cung kính giống như những người khác
đối xử với cô vậy. Cùng một lẽ như thế, Đào Nhiên chắc chắn phải kính
cẩn trước mặt cô, và tất nhiên cô ấy cũng được vợ của những người có
chức quyền thấp hơn Vương Chính Tài kính nể. Điều này thật giống như một dây chuyền sinh học, mỗi người đều nắm giữ một mắt xích cố định trong
sợi dây chuyền đó, không thể lùi lại phía sau, cũng không thể tiến lên
phía trước, đây chính là quy luật. Nói cho cùng, quy tắc này chẳng qua
cũng chỉ là sự phản chiếu những quy luật chốn quan trường vào trong cuộc sống.

Nếu cô ta không phải là vợ của một người có chức quyền thì sự tôn kính ở tất cả các mặt mà cô ấy có được sẽ biến mất trong tích
tắc, điều này cũng có nghĩa, mức độ kính trọng mà người khác dành cho
bạn tuyệt đối không phải do bạn tự quyết định mà dựa vào quyền lực và
chức vụ của người bạn dựa dẫm lớn như thế nào. Vợ quan là một kiểu người thể hiện nét văn hóa đặc biệt, họ là những người được hưởng lợi từ
quyền lực chính trị mà người chồng đem lại. Tùy theo địa vị của người
chồng trong công việc mà họ sẽ tự tuân theo những quy tắc và quan niệm
về đẳng cấp. Giữa những người vợ quan này luôn luôn tồn tại mâu thuẫn và những trận chiến ngầm do quan trường tạo nên.

Không lâu sau đó, ba người họ đã đến nhà hàng hải sản Nguyệt Hải bên bờ biển mới khai trương, chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Thành phố Hải Tân vào tháng 2, khí hậu ôn hòa, không nóng cũng không lạnh,
thỉnh thoảng những cơn gió biển ùa vào mát rượi tạo cảm giác vô cùng
sảng khoái. Mặt biển vào lúc chính Ngọ không phải là lúc sóng cuộn dâng
trào, trái lại có vẻ rất bình yên. Trên mặt biển, lác đác những chiếc
thuyền cá và thuyền chở khách bồng bềnh, nhìn xa xa, trông chúng giống
như những con bọ cánh cứng màu đen, điều này càng chứng tỏ sự rộng lớn
và sâu thẳm của biển cả. Phía xa xa dọc bờ biển, những tòa nhà cao chọc
trời mọc san sát nhau như vảy cá đâm thẳng vào mây, đó là đặc khu hành
chính Ma Cao, tô thêm vẻ mỹ lệ xa hoa cho thành phố ven biển này. Ba
người vừa ngắm cảnh, vừa nói những câu chuyện mà phái nữ thường nói,
không biết từ lúc nào từng món đồ ăn đã được mang lên hết.

Phùng
Hải Lan lúc nãy còn nói ăn kiêng để giảm cân, bây giờ nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon, dạ dày không thể chịu nổi, khiến cô ta quên cả những lời vừa
nói lúc nãy, ăn uống thả phanh không thèm để ý gì cả. Lâm Như thầm nghĩ, những lời nói ăn kiêng của Phùng Hải Lan không phải là thật, nhìn vào
cách ăn hiện giờ của cô ta, sao có thể giống một người đang trong chế độ giảm cân chứ.

Phùng Hải Lan ăn rất vui vẻ, nói: “Mấy ông ấy làm thêm ở cơ quan, chúng ta đến đây ăn cơm, xem ai sống vui vẻ thoải mái hơn!”

Lâm Như đột nhiên tự hỏi không biết Hứa Thiếu Phong liệu đã về nhà chưa,
bèn nói: “Nếu mấy ông ấy về tới nhà rồi mà không có cơm ăn thì làm thế
nào?”


Đào Nhiên nói: “Chị Lâm nhà chúng ta đúng là một người vợ hiền mẹ đảm, không nỡ để anh Hứa xuống bếp”.

Lâm Như liền cười: “Đâu có, ông ấy cũng thường xuyên phải nấu cơm đấy chứ”. Nói rồi, nâng cốc lên: “Nào, ba chị em chúng ta cụng ly một cái!”

Đào Nhiên nâng cốc lên rồi nói: “Chúc hai chị ngày càng trẻ đẹp!”

“Tôi thì không thể trẻ đẹp lại được nữa rồi, chúc chị Lâm và Đào Nhiên ngày càng trẻ đẹp”, Hải Lan nói.

“Nói linh tinh! Cô kém cái gì chứ? Không phải vẫn rất quyến rũ đó sao? Cánh đàn ông không phải luôn thích phụ nữ quyến rũ sao?”

Phùng Hải Lan vui sướng nói: “Cảm ơn chị Lâm đã an ủi, tôi cũng không cần
biết những người đàn ông khác có thích hay không, chỉ cần lão Trương nhà tôi không chê bai là được rồi”. Nói đến đây, bèn giơ tay ra tét “bốp”
một cái chết con muỗi.

“Người béo thật không hay chút nào, chị xem này, thu hút rất nhiều muỗi”.

Đào Nhiên nói: “Không chừng đây lại là một con muỗi đực, lúc nãy nghe thấy
chị Lâm nói chị có sức hấp dẫn nên muốn đến thử một chút”.

Phùng
Hải Lan cười phá lên: “Thời gian trước, trên mạng đưa tin một loại muỗi
có khả năng nhận ra những cô có vòng một hấp dẫn, xông đến chích một cái thật mạnh không ngờ miệng bị dính đầy keo silicon, con muỗi tức quá hét lên: ‘Trời ơi! Đến cái thứ này mà cũng có thể làm giả được”.

Mọi người nghe thấy thế không thể nhịn cười được. Một lúc sau, Đào Nhiên
lại kể câu chuyện về một vị lãnh đạo cặp bồ với cấp dưới của ông ta.
Phùng Hải Lan vừa cười vừa quay sang Lâm Như nói: “Chị Lâm, chị nghe
thấy gì chưa? Chúng ta cần phải phòng bị kịp thời, nhất định không được
để cho Cục trưởng Hứa và Trương Minh Hoa cặp bồ với cấp dưới”.

Lâm Như cười một cách miễn cưỡng. Cô biết rằng Phùng Hải Lan chỉ là một
người nghĩ gì nói nấy, không hề để bụng, vừa rồi cô ta chỉ tiện mồm nói
ra thôi chứ trong lòng chẳng có ý gì. Mặc dù nghĩ như thế nhưng sau khi
nghe xong câu nói đó, trong lòng cô không khỏi hiện lên một ám ảnh không lành, có ý muốn mang vấn đề của cô kể cho hai người bạn, cô liền nói:
“Tôi đố hai cô, xem trình độ hai cô như thế nào? Nếu như… đây chỉ là giả sử thôi nhé, đừng cho là thật. Nếu như Trương Minh Hoa và Vương Chính
Tài có tình nhân thì hai người sẽ giải quyết như thế nào?”

“Trả thù ông ta!”, Phùng Hải Lan nói.

Lâm Như gặng hỏi: “Trả thù như thế nào?”

Phùng Hải Lan cười khì nói: “Có một câu chuyện cười nói về việc báo thù, có
thể kể cho hai người nghe. Chuyện kể là người vợ phát hiện ra chồng mình dan díu với một người phụ nữ đã có chồng. Sau khi điều tra rõ sự việc,
người vợ đó đã tìm gặp người chồng của người phụ nữ kia và nói với ông
ta rằng: Anh có biết không? Chồng của tôi và vợ anh đang dan díu với
nhau. Người đàn ông đó trả lời: Tôi có biết. Người vợ đó lại hỏi: Thế
anh định làm thế nào? Chúng ta không thể mở to mắt ra nhìn bọn họ lừa
dối chúng ta như thế?. Người đàn ông nói: Bọn họ phản bội chúng ta lẽ
nào chúng ta không trả thù lại?. Người vợ đó cảm thấy cũng đúng, họ lừa
dối chúng ta, chúng ta nên trả thù bọn họ, như thế mới công bằng hợp lý. Sau khi bàn bạc, hai người đó liền đến khách sạn thuê phòng bắt đầu
thực hiện việc báo thù. Trả thù xong một lần, hai người cảm thấy rất
thoải mái. Người vợ đó nói muốn trả thù thêm một lần nữa. Người đàn ông
kia liền đồng ý. Lần này cũng rất thoải mái. Sau lần trả thù thứ hai,
người đàn ông đó nói: Bực tức trong người tôi đã trút hết rồi, không
muốn tiếp tục trả thù nữa. Người vợ đó không chịu: Tôi vẫn chưa trút hết cơn giận trong người, vẫn còn muốn báo thù. Người đàn ông kia nói: Tôi
xin cô đấy, hôm nay tôi thật sự không muốn báo thù nữa, để hôm khác có
được không?”.

Câu chuyện vẫn chưa kể hết nhưng Lâm Như và Đào Nhiên đều cười như nắc nẻ.

Phùng Hải Lan nói: “Nếu phát hiện ra lão Trương nhà tôi cặp kè với con đàn bà khác, tôi nhất quyết không thèm ly hôn, tôi sẽ học tập bà vợ trong câu
chuyện vừa rồi, trả thù ông ta”.

Lâm Như và Đào Nhiên nghe Hải
Lan nói xong cũng không nhịn được bò lăn ra cười. Đào Nhiên nói: “Chị
Lâm, xem chừng chị Hải Lan đã nói là làm đấy!”

Lâm Như nói: “Cô
đừng có nghe bà ấy nói khoác, nếu thực sự phải làm như thế bà ấy cũng
không làm được. Đến lượt cô rồi đấy, mau nói xem nếu quả thực Chính Tài
có người khác thì cô làm thế nào?”

Đào Nhiên nói: “Điều này á? Điều này… Nếu đã không biết thì thôi chứ em mà biết được thì em sẽ không tha cho ông ấy!”

“Không được, không được! Đây chẳng khác gì là không nói cả. Phạt một ly rượu, uống xong phải nói tiếp”, Hải Lan nói.

Lâm Như nâng ly rượu lên nói: “Nào, ba chị em ta lại cụng ly, đừng phạt cô Nhiên”.

Uống xong một ly, Đào Nhiên mới nói: “Nếu em phát hiện ra, nhất định em sẽ
ly hôn! Ông ta đã phản bội rồi thì còn gì đáng được để em trân trọng
nữa?”

Phùng Hải Lan nói: “Chỉ nói thôi thì còn được, còn nước đó thì nhất định không được làm theo đâu đấy”.


Đào Nhiên lại nâng ly lên, cụng với mọi người một cái, nói: “Ông ta đã đến mức đó, thì em còn nước nào mà không thể làm chứ?”

Phùng Hải Lan nói: “Hai chúng ta đều đã trả lời rồi, bây giờ muốn nghe chị cả nói, chị Lâm, đến chị rồi, nếu như anh Hứa có tình nhân thì chị xử lý
thế nào với anh ấy?”

Lâm Như giống như bị ong châm cho một phát,
trong lòng rực lên sự khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn giả như người không
có chuyện gì, cười cười nói nói: “Tôi không trẻ trung xinh đẹp như Đào
Nhiên để có tư cách ly hôn, cũng không có được bản lĩnh trả thù như
Phùng Hải Lan, tôi chỉ biết nuốt hận chịu đựng thôi”.

Phùng Hải Lan và Đào Nhiên không tin, nói: “Không được, chị Lâm không nói thật, phạt uống!”

Nói là phạt rượu nhưng mọi người đều nâng ly lên.

Uống rượu xong, Lâm Như nói: “Việc như thế này chưa xảy ra ai cũng không
biết xử lý như thế nào, chỉ là nói trên miệng mà thôi, mà những điều nói ra trên miệng thì luôn luôn không phải là những điều nghĩ ở trong lòng. Nói cho cùng, cho dù là Minh Hoa, Chính Tài hay là Hứa Thiếu Phong, tôi thấy đều là những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình cả, không
thể làm những việc vượt quá giới hạn như thế được, các cô cứ yên tâm”.

Phùng Hải Lan nói: “Chị Lâm, mặc dù chúng ta phải tin tưởng họ, nhưng cũng
không thể lơ là, cảnh giác. Xã hội bây giờ đầy rẫy những cám dỗ, đàn ông có ngay thẳng đến mấy đi nữa cũng khó mà thoát được sự mê hoặc của lũ
lẳng lơ. Cho nên phải giữ chặt người đàn ông của mình, cách hữu hiệu
nhất chính là bắt họ phải đưa lương đúng thời hạn. Chỉ cần nộp lương
đúng hạn, coi như họ chẳng thể có khả năng ở bên ngoài tìm hoa ghẹo liễu nữa”.

Nghe Hải Lan nói như thế, mọi người đều nâng cốc lên cười
vang. Nhưng Lâm Như lại chỉ cười trên mặt mà đau trong lòng. Cứ nhắc đến chuyện tiền lương, lòng cô lại cảm thấy thất vọng. Hai năm trở lại đây, lương của Hứa Thiếu Phong đưa về càng ngày càng ít, gần một tháng trở
lại đây còn không mang về đồng nào. Bây giờ cô mới biết, hóa ra ông ta
đã mang tiền lương đưa cho con đàn bà khác. Cô thấy Phùng Hải Lan nói có lý, liền giả bộ như người không có chuyện gì, vui vẻ nói: “Hải Lan nói
không sai chút nào, kinh nghiệm này phải được quảng bá rộng rãi”.

Mọi người cũng được cô đùa cho vui rồi, liền cười vang lên làm náo nhiệt một góc quán.

Đào Nhiên cười nói: “Nói đến chuyện đàn ông có tình nhân, em lại nhớ tới
câu chuyện cặp bồ của một phu nhân. Một vị quan chức hành chính sau khi
xem xong tờ báo, tức giận nói: 'Sao mà bây giờ có nhiều người ngoại tình thế, đây là cái xã hội gì thế không biết!'. Phu nhân vị quan đó tiếp
lời: 'Đúng thế, bắt tất cả đi xử bắn!'. Vị quan viên nhìn chằm chằm vợ
mình dường như có chút nghi ngờ: 'Bà nói thật với tôi, chúng ta lấy nhau bấy nhiêu năm như thế, có lúc nào bà không chung thủy với tôi không?”.
Phu nhân đó kinh ngạc hỏi: 'Sao lại hỏi tôi câu hỏi đó?'. Vị quan kia
nói: 'Đừng lẩn tránh câu hỏi, hãy trả lời câu hỏi của tôi đi'. 'Chuyện
đó…', vị phu nhân đó rõ ràng bị dọa đến phát sợ. 'Ông phải đồng ý trước
với tôi là ông sẽ không đánh tôi'. Vị quan chức khẳng khái nói: 'Bà biết đấy, lâu nay tôi có còn đánh vợ nữa đâu'. Vị phu nhân trong lòng lo sợ, mím môi nói: 'Được, tôi nói thật với ông, chỉ có ba lần'. 'Ba lần?!' -
vị quan chức sốt ruột hỏi - 'Ba lần nào?'. Vị phu nhân nói: 'Lần thứ
nhất, ông có nhớ thời gian ông bảo vệ luận án tiến sĩ ở Đại học Chicago
không, có một vị giám khảo rất khó tính, kiểu gì cũng không cho ông qua? Nếu ông không có được học vị tiến sĩ, gia đình ông sẽ mất mặt không còn vinh quang gì, tương lai của chúng ta cũng sẽ kết thúc. Sau đó, vị giáo sư khó ứng phó ấy lại còn đến tận nhà mình để chúc mừng ông đã qua được kỳ thi, đó là do tôi…'. Vị quan nói: 'Thảo nào, hóa ra là bà vì tôi...
Thế còn lần thứ hai thì sao?'. Bà vợ lại nói: 'Lần thứ hai, có còn nhớ
ông làm đại sứ ở châu Nam Mỹ, quốc vương của nước đó đe dọa sẽ tuyệt
giao với nước chúng ta? Nếu bị tuyệt giao, ông sẽ trở thành vị đại sứ
tuyệt giao, tương lai chính trị thế là kết thúc. Sau đó, vị quốc vương
đó đột nhiên thay đổi ý kiến, không còn đề cập đến chuyện tuyệt giao
nữa, đó là vì tôi…'. Vị quan gật đầu một cái, nói: 'Bà vẫn là vì tôi…,
còn lần thứ ba?'. Vị phu nhân lại nói: 'Lần thứ ba, có còn nhớ lúc ông
được đề cử vào chức Viện trưởng Viện Hành chính, khi biểu quyết, ông vẫn còn thiếu 721 phiếu?...'.

Kể đến đây, mọi người không nhịn được cười phá lên.

Lâm Như nói: “Vị phu nhân này đúng là quá vĩ đại, rất có tinh thần hy sinh
bản thân mình, trong đời có ba lần lệch hướng chỉ là vì thành công trong sự nghiệp của chồng mình”.

Phùng Hải Lan nói: “Bà ấy chắc hẳn
phải là một mỹ nhân, nếu không, bà ấy không thể lần nào cũng có được tầm quan trọng lớn đến thế. Người đàn bà với dáng vẻ như tôi, nếu có muốn
cống hiến một lần cho chồng cũng không ai thèm”.

Mọi người lại được một trận cười.

Đào Nhiên nói: “Chị chẳng qua cũng chỉ là nói như vậy thôi, nếu thực sự bảo chị đi cống hiến thì chưa chắc chị đã làm được”.

Phùng Hải Lan nói: “Nghe nói vợ của Trưởng khu Mở rộng cũng dùng sắc đẹp của
mình mở ra cho chồng một con đường tương lai rộng mở”.

Lâm Như hỏi: “Thế chồng bà ta có biết không?”

Đào Nhiên nói: “Sao có chuyện không biết được? Chắc chắn là ông ta biết. Có người đàn ông không những không phản đối mà còn khuyến khích vợ mình đi lôi kéo cấp trên, đợi vợ trải sẵn thảm đỏ cho hắn bước đi, đến khi có
quyền hành trong tay rồi, lại đi bao gái”.

Lâm Như bất giác than thở: “Trên đời còn có loại đàn ông như thế sao?”

Phùng Hải Lan nói: “Có chứ, có loại đàn ông như thế, từ đầu đến cuối người bị hại, chịu khổ vẫn là phụ nữ”.

Lâm Như nghĩ trong bụng, Hứa Thiếu Phong cho dù như thế nào đi chăng nữa,
thì khi so sánh với loại đàn ông đó cũng còn tốt hơn nhiều. Cứ nghĩ như
thế, trong lòng cô mới phấn khởi lên một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui