Editor: demcodon
Việc xây dựng một ngôi nhà đơn giản đã bị Từ Phú Niên kéo dài mấy ngày vẫn không nhúc nhích. Hai mẹ con không có chỗ ở nên thôn trưởng có lòng tốt dẫn người đến từ đường mà năm đó Sở Từ ở.
“Đại Phú, em đừng chê chỗ này tệ hại. Anh nhớ trước đây Sở Từ đã làm giàu từ chỗ này. Đương nhiên, trước đó nữa em Tú Hòa cũng từng sinh sản và chết ở chỗ này. Đối với em, đây cũng là một nơi khá đặc biệt. Anh cảm thấy mẹ con em ở đây cũng rất thích hợp.” Thôn trưởng lấy điếu thuốc ra, nhếch miệng nói.
Nhắc đến Sở Tú Hòa, thân thể Từ Phú Niên bật dậy và cảm thấy khó chịu. Nơi Sở Tú Hòa ở khi chết... vậy sẽ không có ma ở chỗ này chứ?
“Tôi sẽ đưa tiền, anh hãy tìm cho tôi một ngôi nhà khác đi. Nếu có thể cung cấp cơm tháng, mẹ con tôi sẽ thuê hai tháng...” Từ Phú Niên nói thẳng, thái độ nói chuyện vẫn không thay đổi, nghe qua giống như đang sai bảo người khác.
Thôn trưởng cười khẩy trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Việc này cũng không phải là chuyện tiền bạc. Đại Phú à, em là người quyền quý từ thủ đô về đây, lại mang theo rất nhiều tài sản, ở nhà ai họ cũng không an tâm. Chúng tôi không biết em có bao nhiêu, lỡ như mất đi thứ gì, em bảo mọi người bồi thường như thế nào? Cho nên em cứ ở trong từ đường này đi, nơi này yên tĩnh không ai quấy rầy.” Thôn trưởng lại nói.
Thôn trưởng nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày trước Từ Phú Niên ở trong nhà của một người họ hàng xa nhà họ Từ, đối phương cũng nói rõ là muốn nhận chút lợi lộc. Nhưng bà cụ gian xảo, tự nhiên không chịu. Lúc này mới bị đuổi ra ngoài. Bây giờ lưu lạc đến mức đến từ đường này, trong lòng càng tức giận.
Nhưng Đại tướng Bạch và mấy người cấp dưới cho biết, hai mẹ con chỉ có thể ở trong thôn này. Thậm chí còn không thể đi lên huyện sống, hai người cũng không có cách nào.
Sau khi Sở Từ rời đi, thôn trưởng đã sửa sang lại từ đường cũ này một lần. Người dòng họ Sở và họ Từ cảm thấy từ đường này có thể nuôi ra hai chị em Sở Từ và Sở Đường, nhất định là nơi có phong thủy tốt. Bởi vậy cũng thuê người làm một số bài vị tổ tiên, thỉnh thoảng đến đây vái lạy.
Bởi vậy, lúc này gió lạnh thổi qua nhẹ nhàng, ngọn nến trước mặt bài vị đung đưa, có vẻ phá lệ quỷ dị. Mặc dù cửa chính đã sửa chữa lại một lần nữa, nhưng dưới sức gió vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe qua giống như tiếng phụ nữ khóc lóc than thở, ai oán không thôi.
Từ Phú Niên có tật giật mình, càng cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay cả bà cụ vẫn luôn cứng rắn cũng không khỏi sợ hãi.
Đêm này qua đêm khác, mỗi đêm đều như thế.
Sau một thời gian dài, tinh thần của hai người hơi tồi tệ, thật sự không thể chịu nổi nên nhả ra, một lần nữa ra giá cao thuê người xây nhà. Dân làng lúc này mới chịu làm.
Bà cụ đã lớn tuổi, lại bị kích thích quá nhiều. Ngôi nhà vẫn chưa xây xong mà người đã hơi đờ đẫn. Bà cụ bắt đầu nói mê sảng, nhìn thấy ai thì nói đó là chồng của mình, hoặc là nhìn nhầm Từ Phú Niên, tưởng đó là cháu đích tôi Sở Đường mới nhìn thấy một lần của mình.
Khi bà cụ chuẩn bị rời khỏi thủ đo thì ồn ào muốn gặp Sở Đường. Sau khi Sở Đường biết được cũng đi đến gặp. Một giây đó, bà cụ đã vô cùng thích đứa cháu đích tôn này.
Xét về diện mạo, nó còn đẹp trai hơn đứa con trai mà bà tự mình nuôi. Xét về năng lực, nó là sinh viên của một trường đại học trọng điểm. Quả thực là mọi thứ xuất sắc. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất chính là khi Sở Đường nhìn thấy bà, chỉ lịch sự gọi một tiếng bà. Sau đó cũng không cho bà một chút ánh mắt dư thừa nào, dáng vẻ xa lạ kia làm cho trái tim của bà như bị dao cắt.
Bởi vậy, lúc này bà hồ đồ thì cảm thấy mỗi người đều là cháu đích tôn của bà, kêu gào lung tung khắp thế giới. Một người đàn ông như Từ Phú Niên chỉ có thể đi theo sau bà dọn dẹp đống hỗn độn. Thật là khó chịu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...