Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy


Editor: demcodon

Đối với những thứ này của Sở Từ, Đại tá Bạch cũng không phải hoàn toàn xác định chúng nó là thật. Dù sao trình độ của mình cũng không tệ lắm, nhưng khó tránh khỏi cũng sẽ sai sót. Nếu muốn xác nhận thì nên tìm chuyên gia giám định đồ cổ. Tất nhiên, dù vậy ông ta cũng có bảy phần chắc chắn.

Nó đã thực ghê gớm.

Nhìn đồ bày ra trên bàn cũng có hơn 20 loại, có loại nhỏ bằng ngọc, có loại bằng sứ. Phần lớn đều là vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, hơn nữa rất sạch sẽ và không cũ.

“Cháu không thích sưu tập tiền cổ hả?” Đại tá Bạch đột nhiên khó hiểu hỏi.





Ông ta nhớ năm ngoái về quê tình cờ gặp người bán tiền giả cổ. Lúc đó có rất nhiều người mắc lừa. Hơn nữa trong phố đồ cổ có nhiều sạp bán các loại tiền đồng và tiền bạc cổ. Nếu Sở Từ thích sưu tập những thứ này chắc cũng cảm thấy hứng thú mới đúng. Nhưng chẳng có mấy thứ đồ dung tục như vậy trong rương này.

“Đại tá Bạch, hầu hết những đồng tiền cổ đó đều đã rỉ sét, một số đã bị chôn vùi dưới đất rất nhiều năm, có rửa cũng không sạch sẽ. Tôi mua nó có lợi ích gì? Chúng đã không thể trang trí, cũng không thể làm quà tặng cho người khác.” Sở Từ nói thật.

Nàng không nghĩ đến việc kiếm tiền bằng mấy thứ này. Chỉ là không muốn bản thân ngay cả kho tiền của nhỏ cũng không có. Cho nên chỉ xem như một sở thích mà thôi.

“Cho dù mấy thứ này của cháu không phải là thật, nhưng tuyệt đối có thể lấy giả đánh tráo, có thể nói những gì cháu mua được đều rất giá trị...” Đại tá Bạch không thể cảm thán một câu: “Nhưng cô bé à, cháu có thể kể cho tôi biết, ở phố Đồ Cổ có nhiều đồ như vậy, làm sao cháu có thể chọn được những món này hay không?”

“Nói như thế nhỉ, ví dụ như bức tranh này, ngay từ đầu cháu nhìn thế nào lại thích nó?” Đại tá Bạch lại nói.

Sở Từ liếc mắt nhìn dáng vẻ khiêm tốn nghe chỉ dạy của ông cụ, nói: “Chữ viết đẹp, vừa thấy đã biết là tác phẩm của đại sư nổi tiếng. Cho dù người bắt chước có thể bắt chước ra dáng vẻ của nó, cũng tuyệt đối không thể bắt chước được khí thế và sức mạnh của ngòi bút, độ sâu cạn của nét mực.”

Chỉ đơn giản như vậy.

Đại tá Bạch hơi sửng sốt, ông ta cho rằng Sở Từ sẽ dựa vào điều này mà nói chuyện. Dù sao kỹ thuật chạm khắc của mỗi triều đại đều liên quan đến dân tình thời đó. Ngoài ra chính là chất lượng giấy cũng đại biểu cho hoàn cảnh văn hóa khi đó. Nhưng không ngờ Sở Từ lại nói tùy ý như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng. Lấy bức tranh này làm ví dụ, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, chữ viết đề thơ phía trên càng hào hùng chí khí, phù hợp lẫn nhau, tất cả nét mực không có điểm tạm dừng. Cho nên chủ nhân bức tranh rất tự tin, còn bức tranh giả của ông ta thì chưa đạt yêu cầu ở một số chi tiết...

“Vậy đồ sứ và đồ ngọc này thì sao? Làm sao phân biệt được?” Đại tá Bạch lại hỏi.


“Đồ sứ chủ yếu xem tạo hình, men gốm, công nghệ, hoa văn, chất liệu màu và chữ khắc. Tất nhiên điều quan trọng nhất chính là cảm giác. Đồ mới và đồ cũ sờ lên cảm giác sẽ khác nhau.” Sở Từ còn một câu chưa nói, đó chính là về năng lực quan sát. Nhưng thứ tốt đẹp mà nàng sờ qua trong đời trước nhiều đến mức có thể xếp thành núi. Nếu như không hiểu được mấy món đồ nhỏ này, thì đời trước nàng thực sự đã sống uổng phí.

“Về phần đồ ngọc... Đại tá Bạch, thành thật mà nói, tôi mua mấy thứ này cũng không biết chúng ở triều đại nào. Tôi sở dĩ cảm thấy tốt hoàn toàn là xem chất lượng. Ví dụ như ngọc này, dù nó có phải là đồ cổ hay không, chỉ xem chất ngọc có được không, tay nghề có tinh xảo không, màu sắc có đẹp không, còn có nền có đều không. Nếu thỏa mãn được bốn điều này, cho dù là đồ giả thì đối với tôi đó cũng là bảo vật.” Sở Từ lại nói.

Mua đồ tốt là được, quan tâm nó thuộc triều đại nào làm gì?

Thị trường đồ cổ đối với nàng giống như nơi đãi vàng, thỉnh thoảng có thể dùng giá thấp mua về mấy thứ tốt.






















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui