Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
Editor: demcodon
Dù sao Hoắc Hạnh Quả cũng chỉ là học sinh tiểu học, chương trình học căn bản cũng không căng thẳng. Hơn nữa lại có phụ huynh khác thường như Sở Từ, nên cũng không cần cô bé đi học mỗi ngày. Bởi vậy còn tìm giáo viên trường học thương lượng, yêu cầu chỉ cần thành tích của Hoắc Hạnh Quả không giảm thì không kiểm soát quyền tự do hoạt động của cô bé.
Sở Từ có quá nhiều thứ muốn dạy cho Hoắc Hạnh Quả, mà bản thân Hoắc Hạnh Quả cũng muốn học, chỉ dựa vào thời gian sau giờ học là không đủ. Dù sao ngoài việc học tập cũng nên có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cho nên lúc này cô bé đang ở nhà đâm hình nộm, theo Sở Từ học tập huyệt đạo trên cơ thể con người.
Hiện tại, người trong sân nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến. Trên mặt bác Thẩm hiện lên một tia ngượng ngùng, ông cười khổ giới thiệu: “Tiểu Sở, vị này chính là Đại tá Bạch.”
Sở Từ nghe vậy nghĩ đến trước đó Từ Vân Liệt đã nói với nàng. Nàng nhớ rõ Đại tá Bạch này dường như có đứa con trai và cháu gái. Mà đứa con trai này còn dựa vào thân phận cướp thuốc hại chết đồng đội của Từ Vân Liệt thì phải?
Ngay lập tức, ấn tượng bị giảm đi.
“Bác Thẩm, chỗ của cháu cũng không phải quân đội. Chồng của cháu vẫn còn trong kỳ nghỉ phép. Sự xuất hiện của Phó Tham mưu trưởng là bác đã gây áp lực rất lớn cho bọn cháu. Bây giờ còn mời Đại tá Bạch đến... cháu sẽ rất sợ.” Sở Từ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đại tá Bạch rồi nói.
Nếu ông cụ họ Bạch này cũng là loại người ỷ thế hiếp thì nàng cũng không quan tâm đối phương có lai lịch gì. Đây là địa bàn của nàng, đuổi ra ngoài là được. Mặc dù sẽ đắc tội người quyền quý, nhưng nàng cũng không sợ. Người quyền quý có tài giỏi đến đâu thì muốn một tay che trời cũng rất khó. Đặc biệt là trong thế giới hòa bình này, quyền lợi thường cân bằng. Mặc dù là cấp trên cũng không thể làm quá đáng. Nếu để lại nhược điểm, vậy cái chết tuyệt đối còn tồi tệ hơn đời trước của nàng.
Bác Thẩm lập tức toát mồ hôi lạnh, hôm nay Sở Từ bị kích thích gì vậy? Tại sao không lễ phép với Đại tá Bạch như vậy?
“Tiểu Từ, Đại tá Bạch làm người ngay thẳng, là hình mẫu cho toàn quân.” Từ Vân Liệt bình tĩnh nói.
Cũng là đính chính thay Đại tá Bạch.
Sở Từ nghe vậy mới bình tĩnh lại, trở mặt nhanh hơn lật sách: “Hai vị đừng đứng, vào nhà rồi nói chuyện.”
Bác Thẩm liếc mắt nhìn Từ Vân Liệt. Lúc Sở Từ xoay người vào phòng bếp pha trà thì vỗ vai Từ Vân Liệt: “Thằng nhóc này, cháu cũng phải nói cho vợ cháu biết về mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới trong quân đội chứ, cứ làm mất lòng người như vậy thì không tốt chút nào.”
“Bác Thẩm, cấp trên thì có quá nhiều. Nhưng vợ thì cháu chỉ có một người.” Từ Vân Liệt nói với vẻ ngay thẳng, nói xong còn khó xử nói: “Hơn nữa, nhà của chúng cháu là vợ làm chủ. Ngay cả ba cháu cũng đều nghe em ấy. Cho nên người không có việc gì đến nhà cháu cũng phải nghe vợ cháu, không thì ra ngoài cửa nói chuyện.”
Bác Thẩm nghe xong gần như không thở được một hơi. Trước đây ông còn cảm thấy Tiểu Từ hiểu chuyện, không thích nói chuyện, không ngờ đợi ở đây. Những gì nói ra còn khó hiểu hơn thằng nhóc nhà ông.
Nhưng dù sao cũng không phải ở quân đội, nên bác Thẩm tức giận đến bật cười: “Thằng nhóc thối, bác thấy cháu rất có bản lĩnh.”
“Không dám.” Từ Vân Liệt quy củ nói.
Đại tá Bạch vẫn luôn ngồi bên cạnh. Một lát sau Sở Từ bưng trà đi ra, lập tức ba người đàn ông ngửi thấy một mùi hương.
Sở Từ biết rất nhiều thứ, điều này Từ Vân Liệt biết rất rõ. Bây giờ cô càng hiểu biết rõ về các loại trà hoa và trà trái cây. Cho nên cũng không ngạc nhiên.
Nhưng Đại tá Bạch lại lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Đây là loại trà gì vậy? Màu sắc hơi kỳ quái.”
“Nó được gọi là trà Bàn Long, gồm cây sơn chu du, đương quy, cây tơ hồng, mỡ cá trắng, hồng trà và các vị thuốc khác ngâm thành, không phải là thứ quý. Nhưng rất thích hợp cho người già và trung niên uống.” Sở Từ nói thật.
“Vậy còn ly của cậu ấy thì sao?” Đại tá Bạch chỉ vào ly trà trong tay Từ Vân Liệt hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...