Võ Phu


Huyết Yêu nghiến răng ken két, đối với người thường ở Đại Lương, những con yêu vật ăn thịt người như chúng nó chính là ác quỷ.

Nhưng ở đây, đối với những con yêu vật như chúng nó, thiếu niên áo đen cầm thanh đao gãy kia mới chính là ác quỷ thật sự.
Thấy Huyết Yêu không nói gì, thiếu niên áo đen bỗng chốc trở nên ôn hoà, nhẹ giọng hỏi: "Hay là...!bây giờ ngươi thay đổi ý định, muốn nói cho ta biết đồng bọn của ngươi đang ẩn náu ở đâu?"
Biểu cảm của Huyết Yêu trở nên vô cùng phức tạp, nó đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía thiếu niên.
Nhưng ngay lập tức, thanh đao của thiếu niên đã động.
Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua.
Một cái đầu lâu xấu xí bay lên cao, máu tươi phun trào, nhưng chưa kịp rơi xuống đất đã bị thiếu niên áo đen chém thành hai nửa.

Hắn vươn tay lấy viên nội đan đỏ rực trong đầu Huyết Yêu, nhìn lướt qua rồi cất vào trong người.
Lúc này, hắn mới quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy thiếu nữ đang đứng ở cửa đại điện, chăm chú nhìn hắn.

Trên tay nàng vẫn cầm chiếc trâm bạc.
Thiếu niên bốc một nắm tuyết, lau sạch vết máu trên thanh đao, sau đó mới cất nó vào vỏ.

...
"Ta không phải yêu vật."
Nhảy xuống khỏi bệ đá, thiếu niên kéo lê xác con Huyết Yêu đi qua người thiếu nữ.
Hắn ném xác con yêu vật vào đống lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội, sưởi ấm cả đại điện.
Nhìn thiếu nữ vẫn đứng ở cửa, thiếu niên vẫy tay với nàng, nói: "Muốn đứng đó cả đêm sao? Vất vả lắm mới thoát chết, không muốn bị đóng băng ở đây chứ?"
Nghe hắn nói vậy, thiếu nữ không do dự nữa, bước nhanh đến bên đống lửa ngồi xuống.

Cảm nhận sự ấm áp từ đống lửa, tâm trạng căng thẳng của nàng cũng dần dịu đi.
Thiếu niên lập tức ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng phát ra từ người nàng, mùi hương này khiến người luôn tiếp xúc với yêu vật như hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Hình như nó rất sợ ngươi."
Thiếu nữ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất trong trẻo, nàng vươn tay búi tóc lại, chiếc trâm bạc tiếp tục được cài lên tóc.
Thiếu niên cười cười, nói một câu có vẻ vô cùng kỳ quái: "Ta lại mong chúng nó đừng sợ ta như vậy."
Nói xong, hắn cởi áo choàng ra, lấy từ trong người ra một tấm bài vị màu đen luôn được hắn giữ bên mình đưa cho thiếu nữ.
Thiếu nữ do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy.

Dưới ánh lửa, nàng nhìn rõ trên tấm bài vị chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay kia được khắc vài chữ:
Trấn thủ sứ Thiên Thanh huyện.
Lật mặt kia lại, chỉ có duy nhất một cái tên:
"Trần Triều."
Thiếu niên giới thiệu.
Thiếu nữ nghe vậy khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Ta là Tạ Nam Độ."
Nghe thấy tên của thiếu nữ, thiếu niên trầm ngâm một lát rồi không nói gì thêm.
Thiếu nữ im lặng một hồi, sau đó nhìn Trần Triều, đang định mở lời.
Trần Triều như hiểu được suy nghĩ của nàng, thản nhiên lên tiếng: "Ngươi muốn hỏi về những người đã hộ tống mình đến đây sao?"

Thiếu nữ gật đầu.

Tống tiên sinh và những hộ vệ khác đã vất vả hộ tống nàng Bắc thượng, công lao không nhỏ, đặc biệt là Tống tiên sinh, nàng luôn coi ông ta như một nửa người thầy.

Nàng tất nhiên muốn biết tình hình của họ.
"Đã chết rồi.

Huyết Yêu thích nhất là ăn thịt người, một khi đã bị nó để mắt tới, đến xương cốt cũng không còn."
Nhìn xác con Huyết Yêu trong đống lửa, hắn khẽ nhíu mày.

Yêu vật cấp bậc như Huyết Yêu, trong hai năm qua hắn cũng chưa gặp được bao nhiêu con, người thường làm sao có thể đối phó nổi.
Ánh mắt thiếu nữ tối sầm lại.

Ban đầu nàng còn nghĩ, nếu Tống bá bá và những người kia thực sự gặp nạn, nàng sẽ thu xếp thi hài cho bọn họ.

Nhưng giờ xem ra, khi con Huyết Yêu kia bị Trần Triều thiêu rụi, Tống bá bá và những người kia cũng sẽ không còn lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên thế gian này nữa.
Nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt thiếu nữ.


Trên đường đi, đã không ít lần nàng phải chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt.

Tuy đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với khi còn ở Bạch Lộc Tạ gia, nhưng lúc này nàng vẫn rất khó có thể bình thản đối mặt với nỗi đau thương này.
Nàng quay sang nhìn Trần Triều, có chút muốn nói lại thôi.
Trần Triều liền thay nàng hỏi ra câu hỏi kia: "Ngươi muốn hỏi, vì sao ta không sợ con Huyết Yêu kia, hơn nữa nơi các ngươi gặp nạn cũng không xa ngôi miếu này, tại sao ta không ra tay sớm hơn?"
Thiếu nữ gật đầu, đây chính là điều mà nàng muốn biết.
Hắn là Trấn thủ sứ, bản phận là bảo vệ bách tính, nếu như có thể ra tay sớm hơn, có lẽ Tống bá bá và những người kia đã không phải chết.
"Điều tức."
Trần Triều nhìn thiếu nữ, ánh mắt có chút hối lỗi: "Ta không nghĩ tới lúc nửa đêm lại có người xuất hiện ở trên núi."
Ngôi miếu Sơn Thần này nằm ở nơi hoang vắng, ngay cả ban ngày cũng hiếm khi có người qua lại huống chi là ban đêm.

Hắn đến đây là để "săn bắt" yêu vật trên núi, để che giấu khí tức và duy trì trạng thái tốt nhất khi đối đầu với yêu vật, Trần Triều đã khóa giác quan của mình lại, chỉ có thể cảm nhận được chuyện xảy ra trong phạm vi đại điện này mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận