Vợ Ơi! Về Đi Anh Nhớ Em Rồi
9
"Mami người nói đến nhà Papa ở...nhưng sao lúc Papa đến đón chúng ta... Mami lại không đi... "
Con bé nhìn cô buồn bã nói...Hai tay vẫn siết chặt chú gấu bông mà Kỳ Hưng đã mua tặng nó hôm về nước.
"Đúng là chúng ta đến nhà Papa ở nhưng không phải là Papa Kỳ Hưng.... Mà là Papa Bắc Duật..."
"Con chỉ muốn Papa Kỳ Hưng... Không muốn Papa Bắc Duật gì đó đâu... Hức hức" Con bé bắt đầu khóc nấc lên,có lẽ đối với nó Bắc Duật quá xa lạ quá lạ lẫm....
"Ngoan từ từ rồi con sẽ thích thôi"
Hạ Chu ôm lấy Hạ Nhi vào lòng an ủi, hai tay vuốt ve để xoa dịu con bé, cô lại nhìn sang Bắc Thần nó không có vẻ gì là buồn hay khóc lên như em nó, mà là đang suy tính cái gì đó...
Chiếc xe lao nhanh trên đường trong phút chốc đã đến biệt thự Cố gia, cũng đã 6 năm rồi cô mới nhìn thấy nó chả thay đổi gì hơn lúc trước...
Hạ Chu bước xuống xe cô dắt hai đứa trẻ xuống uy nghiêm bước vào....
"Kính chào phu nhân,thiếu gia cùng tiểu thư đã về..."
Người hầu đứng xếp hàng dài ở phía hai bên cúi đầu chào đón...
Hạ Chu mỉm cười nhẹ rồi đi vào, Cố Bắc Duật cao ngạo ngồi ở phía bàn ăn... Nhìn thấy cô và bọn nhóc nhếch môi cười hài lòng...
"Lưu quản gia mau đem đồ đạc của Phu nhân lên phòng cho tôi.... " hắn lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng... "Lưu quản gia cúi đầu lui xuống...
Bắc Thần nhìn thấy hắn thì chạy đến hét to...
"A~~~ Ông chú hôm bữa đi cùng cô lăng quăng đây mà..."
Hắn nghe vậy thì đen mặt (Cái gì mà lăng quăng chứ.. ") nhưng cũng cố nhịn mà cho qua dù gì cũng là tiểu nòng nọc của hắn...
"Sao con thích nhà Papa chứ...! "
Hắn gượng cười mà nhìn cậu nhóc hỏi, Hạ Chu nhìn thấy cảnh đó thì rùng mình ớn lạnh nhìn cái bộ mặt giả tạo ấy làm cô muốn buồn nôn....
"Ông chú đừng làm vẻ thân mật... Chúng ta gặp nhau chưa quá 3 lần...đừng gọi Papa như vậy... Không quá thân đâu.... "
"Nhóc.... À không con không thích thì ta không gọi nữa....Mau vào ăn đi kẻo nguội... "
Nhìn mặt hắn xanh như tàu lá là hiểu hắn giận lắm rồi...
Mọi người vừa vào bàn thì người hầu chạy vào thông báo...
"Tôn.. Tiểu thư đến rồi..." chị hầu gái ấp úng...
Chưa đợi Bắc Duật lên tiếng thì bên ngoài một ả đàn bà ỏng ẹo đi vào...
"Đang dùng bữa sao...? Đúng lúc tôi đây cũng đang đói... Mau chuẩn bị cho tôi một phần... "
"Thưa.... Tôn... Tiểu thư... "
"Còn không mau đi... " Ả ta quát lớn ngữ khí cứ như là nữ chủ nhân của ngôi nhà này....
"Khoan đã..."
Hạ Chu đứng phắt dây... Tiến đến chỗ ả ta...
Cố Bắc Duật vẫn ngồi im, vốn dĩ là hắn định tống cổ Tôn Bích Ngọc nhưng nhìn phản ứng của Hạ Chu thì hắn vẫn chọn cách im lặng ngồi xem kịch hay....
Còn...?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...