Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Khuynh Thành nhanh chóng học xong tiết học cuối cùng của mình ở đại học A, khi tan học, cô có cảm giác vô cùng kì lạ, bởi cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình tốt nghiệp lâu vậy rồi vẫn còn có cơ hội tới giảng được nghe giảng, hơn nữa lại còn là trường đại học trước đây cô không thể thi vào.

Vừa bước ra khỏi giảng dường liền có người chạy tới trước mặt cô khiến cô giật mình.

Cô định thần lại thì thấy đó là Thạch Vũ, đối phương còn đang ôm một quả bóng rổ, xem ra vừa mới từ sân vận động chạy về.

"Khuynh Thành!" Thạch Vũ hào hứng gọi tên cô.

Khuynh Thành khẽ mỉm cười nói: "Hi!"

"Tôi nghe nói đây là tiết học cuối cùng của chị, sau này chị không lên lớp nữa sao?" Ánh mắt Thạch Vũ ánh lên vẻ nuối tiếc.

Khuynh Thành giả vờ như không nhìn thấy chỉ cười nói: "Ừ, sau này chắc tôi sẽ không tới nữa."

"A, tiết học của giáo sư Thành ngày hôm qua chị cũng không tới, tôi còn giữ chỗ cho chị đấy."

Nhắc tới Thành Trì, ánh mắt Khuynh Thành lập tức biến đổi, sau đó nói: "Hôm qua tôi có việc bận không tới được."

"Được thôi, sau này không thể tiếp tục làm bạn học của chị nữa rồi, tiếc quá."

Khuynh Thành bước xuống lầu, Thạch Vũ cũng đi bên cạnh cô, cho dù từ đầu tới cuối cô tỏ ra rất lạnh nhạt nhưng Thạch Vũ vẫn vô cùng nhiệt tình.

"Đúng rồi, Khuynh Thành, tôi mới biết thì ra chị là người dẫn chương trình đấy, có điều trước đây tôi không quan tâm tới tin tức giải trí nên không biết, nhưng sao chị lại tới trường chúng tôi để đào tạo vậy, có công việc mới sao?"


Khuynh Thành vẫn lạnh nhạt trả lời: "Ừ, có kế hoạch công việc mới."

Khuynh Thành đối diện với Thạch Vũ chỉ cảm thấy đau đầu.

Anh chàng mới hai mươi tuổi, ngập tràn tinh thần, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, vẫn chưa đủ chín chắn.

Làm việc gì cũng vô cùng thẳng thắn xông lên thậm chí không bao giờ che giấu tình cảm của mình.

Tới lúc này Khuynh Thành có thể thấp thoáng cảm nhận được một vài suy nghĩ của Thạch Vũ, Thành Vũ hình như cũng không có ý định giấu giếm.

Khuynh Thành chưa từng nghĩ rằng sẽ có một chàng trai ít tuổi hơn mình nảy sinh tình cảm nào đó với mình, đây chưa hẳn đã gọi là thích, chẳng qua chỉ là vì trong cuộc sống của cậu ta chưa từng xuất hiện người như Khuynh Thành vì thế làm dấy lên khát vọng chinh phục của của cậu ta.

Khuynh Thành cũng không biết phải làm sao cả.

Có lẽ đúng là do cô đã lớn tuổi, thực ra thì cũng mới chỉ hai mươi sáu mà thôi nhưng khi đứng trước Thạch Vũ vẫn có cảm giác đang nhìn một đứa bé.

"Khuynh Thành... Tôi qua tôi gửi tin nhắn wechat cho chị, chị có nhận được không? Hay là khi đó chị ngủ rồi?"

Ánh mắt Thạch Vũ nhìn Khuynh Thành, thông tin bên trong vô cùng rõ rệt.

Đặc biết là nội dung wechat tối qua Thạch Vũ gửi, hỏi cô có phải còn độc thân không, nếu được có thể suy nghĩ về cậu ta.

Khuynh Thành tối qua giả vờ không nhìn thấy gì, nhân tiện chặn Thạch Vũ luôn.

Khuynh Thành dừng bước, trong đầu suy nghĩ xem lát nữa nên từ chối Thạch Vũ thế nào, khi cô đang chuẩn bị lên tiếng thì bất ngờ cảm nhận được một mùi hơi quen thuộc đang tiến lại gần mình.

Sau đó Khuynh Thành thấy vai mình được ôm chặt, rất có tính chiếm hữu.

Sau lưng cô là lồng ngực của gã nào đó, thậm chí thông qua lớp vải cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn của anh.

Theo như phản ứng trước đây, cô đương nhiên sẽ lập tức né tránh nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Thạch Vũ, Khuynh Thành liền dừng lại.

Không nằm ngoài dự đoán, giọng nói quyến rũ của Thành Trì liền vang lên bên tai cô: "Tôi tới giảng đường không nhìn thấy em, thì ra em ở đây."

Vừa nói Thành Trì vừa hất cằm, ánh mắt lạnh lùng quan sát Thạch Vũ đang trong trạng thái vô cùng kinh ngạc.

"Em là sinh viên lớp kinh tế học vi mô?" Thành Trì như thể thờ ơ hỏi.

Thạch Vũ bất giác lắp bắp, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc: "Giáo, giáo sư Thành, thầy, thầy..."

"Tôi làm sao?" Cánh tay khoác trên vai Khuynh Thành của Thành Trì khẽ thu chặt lại, cúi đầu thì thầm bên tai Khuynh Thành: "Tối nay cùng ăn cơm nhé?"


Khuynh Thành trong lòng thầm trợn ngược mắt, gã Thành Trì này đúng là thừa nước lấn tới, càng lúc càng lấn cao.

Trong lòng Khuynh Thành, Thành Trì chắc đã nhìn thấy cô và Thạch Vũ nói chuyện nên cố tình tới trêu chọc cô.

Nhưng cũng vừa hay có thể mượn Thành Trì để Thạch Vũ không ôm bất cứ ảo vọng gì nữa, như vậy cũng tốt.

Thạch Vũ không tin vào mắt mình khi thấy Thành Trì thân mật khoác vai Khuynh Thành, đặc biệt là nét mặt bình tĩnh của Khuynh Thành, hành động thân mật giữa hai người không hề giống như giả vờ.

Huống hồ Thạch Vũ cũng không cho rằng giáo sư Thành có thể giả bộ.

Cậu lập tức cảm thấy hình như mình phát hiện ra một việc vô cùng to lớn...

"Khuynh Thành... Chị và giáo sư Thành...." Thạch Vũ sau khi kinh ngạc, tâm trạng đã rơi xuống đáy vực, vì nếu như quan hệ giữa Khuynh Thành và giáo sư Thành đúng là như cậu nghĩ, vậy thì chứng tỏ rằng cậu chả còn chút cơ hội nào cả.

Trước đây sau khi thêm wechat của Khuynh Thành, Thạch Vũ tìm kiếm khắp nhóm bạn bè của cô phát hiện ra rằng Khuynh Thành tới giờ vẫn còn độc thân, mặc dù Khuynh Thành lớn tuổi hơn cậu nhưng cậu thấy điều đó không quan trọng cho lắm.

Khuynh Thành khác hẳn với những cô gái xuất hiện xung quanh Thạch Vũ, thái độ của cô bình thường đều rất lạnh nhạt, xa cách nhưng lại có thể thu hút hết mọi ánh mắt của cậu, chỉ cần thấy cô ngồi yên lặng đọc sách, bức tranh đó thật đẹp biết bao.

Nhưng bây giờ ngọn lửa tình cảm của cậu vừa mới nhen nhóm thì đã bị dập tắt, mọi điều trước mắt khiến cậu bị đả kích không hề nhỏ.

Khuynh Thành vẫn lạnh nhạt, giọng nói rất nhẹ: "Thạch Vũ, đúng như cậu nhìn thấy đấy, vì thế tin nhắn tối qua của cậu, tôi giả vờ không nhìn thấy."

Thạch Vũ đã không thể nói lên lời, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu, đẹp trai, yêu thích thể thao, lại học giỏi, nam sinh như vậy thông thường rất được các nữ sinh yêu mến.

Chỉ có điều Thạch Vũ lại thích mẫu người như Khuynh Thành, không có cách nào khác cả, tình cảm của cậu suy cho cũng chỉ có thể là một mối tình đơn phương mà thôi.

"Nhưng Khuynh Thành chị là học trò của giáo sư Thành, hai người..."


Khuynh Thành còn chưa nói gì thì Thành Trì đã phì cười một tiếng: "Từ thời điểm chuông tan học vang lên cô ấy đã không còn là học trò của tôi nữa rồi."

Thạch Vũ: "..." Được thôi, em thua rồi.

Cuối cùng Thành Vũ chỉ có thể rầu rĩ quay người bước đi, Khuynh Thành không tỏ thái độ gì nhưng thực sự thì cô và Thạch Vũ không thể có tương lai gì cả, đây mới là cách giải quyết tốt nhất dành cho cậu ấy.

Thạch Vũ đi xa rồi, Thành Trì thì thầm bên tai Khuynh Thành một cách bóng gió: "Sức quyến rũ rất lớn, tới học trò của tôi cũng bất chấp tình yêu chị em để theo đuổi em."

Khuynh Thành lúc này mới phản ứng ra, cánh tay Thành Trì vẫn còn đang đặt trên vai cô.

Cô vội vàng né tránh Thành Trì, gò má thoáng ửng hồng.

Khuynh Thành lạnh mặt nói: "Liên quan gì tới anh chứ?"

Thành Trì cũng không phủ nhận: "Không liên quan gì tới tôi sao, sao tôi lại có cảm giác em qua cầu rút ván vậy?"

"... Là anh tự nguyện." Khuynh Thành bối rối nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Thành Trì, ánh mắt anh thực sự đáng sợ, như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.

Thành Trì khẽ bật cười một tiếng nói tiếp: "Bây giờ em về nhà phải không? Tôi đưa em về!"

Khuynh Thành lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không về nhà."

Nụ cười trên mặt Thành Trì dần dần biến mất, giọng nói lạnh đi vài phần: "Vậy em đi đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui