Khi Khuynh Thành cảm thấy mình sắp ngạt thở thì có một giọng nói vang lên dưới chân cô: "Trời ơi! Thật hay đùa vậy! Ha ha! Tôi không tin!"
Thành Trì: "..."
Khuynh Thành: "..." Cô chưa bao giờ biết ơn con chim này tới vậy.
Vì Bánh Bao nói trong lồng chim nên lúc này Thành Trì mới chú ý tới nó: "Em mang nó đi?"
Khuynh Thành cuối cùng cũng tìm được cơ hội giải thích, cô vội vàng nói: "Bánh Bao hôm nay bị ốm, tôi dẫn nó đi gặp bác sĩ, là chỗ lần trước giáo sư Lục gửi nuôi Con Trai đó, anh không tin thì có thể hỏi họ."
Nói xong Khuynh Thành liền vô tội chớp chớp mắt: "Vì thế hôm nay tôi thực sự không cố ý trốn tiết đâu."
Sắc mặt Thành Trì lúc này mới dịu xuống một chút: "Bánh Bao sao vậy? Bị bệnh gì?"
"Thì là bị cảm cúm, chắc là do nhiệt độ giảm xuống nên bị lạnh!" Bình thường vẹt rất dễ thích ứng với môi trường, chỉ có điều thi thoảng khi nhiệt độ thay đổi sẽ bị bệnh.
"Bác sĩ nói sao?"
Khuynh Thành liền nói những điều bác sĩ dặn dò cô với Thành Trì, Thành Trì gật đầu biểu thị mình đã biết.
Trong lòng khẽ thở phào, Khuynh Thành cho rằng cuối cùng cũng đã lái được sang vấn đề khác, vừa rồi cô thực sự rất căng thẳng.
Cô không biết rằng tâm trạng của mình lại có thể xao động lớn như vậy, và suy cho cùng đều là vì người đàn ông này.
Bánh Bao nhìn thấy Thành Trì liền nhận ngay ra anh, đầu chim chui qua lồng dụi nhẹ lễ lòng bàn tay Thành Trì, dụi một hồi liền vùi hết cả đầu vào tay anh.
Khuynh Thành đứng bên cạnh rất ủ dột: "Rõ ràng gần đây là tôi nuôi nó!"
Thành Trì thấy Khuynh Thành không vui như vậy liền bật cười: "Em ghen cả với một con vẹt sao?"
"Vậy thì đã sao chứ?" Khuynh Thành le lưỡi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu: "Tôi không ưa kiểu ăn cây táo rào cây sung của nó."
Đứng ở hành lang hồi lâu, Khuynh Thành muốn vào nhà, cô ngoảnh đầu nhìn qua Thành Trì đứng bên cạnh, người này bình tĩnh đùa giỡn với Bánh Bao, sau khi thần sắc dịu dàng lại càng trở nên tuấn tú.
Khuynh Thành khẽ thở dài, sau khi mở cửa liền hỏi anh: "Lẽ nào anh vì tôi trốn tiết nên tìm tới tần nhà để chặn tôi sao?"
Nói xong cô cũng không đợi Thành Trì trả lời liền nói: "Nhưng anh biết đấy, tôi không cố tình trốn tiết, nhưng quên xin nghỉ là tôi sai, vì thế anh nể tình Bánh Bao tha lỗi cho tôi được không?"
"Tôi không giận em!" Thành Trì khẽ nói.
"... Vừa rồi trông anh như vậy không hề giống không giận." Khuynh Thành bĩu môi nói một câu.
Thành Trì mỉm cười rầu rĩ: "Tôi về đây, Bánh Bao có vấn đề gì nhớ nói cho tôi biết."
"Ồ, biết rồi."
Khuynh Thành nhìn Thành Trì rời đi, cho tới khi bóng anh biến mất trong thang máy cô mới quay người bước vào nhà.
Ngày hôm sau tình hình của Bánh Bao đã khá hơn nhiều, khi cô trở dậy nó còn nói mấy lời rất khó hiểu.
Sau việc lần này, Khuynh Thành tới đại học A không còn dám trốn tránh Thành Trì nữa.
Cô thực sự không biết người đàn ông này sẽ làm ra việc gì... đặc biệt là hôm qua Thành trì thực ra cũng không hề truy cứu tới cùng, nhiều lúc Khuynh Thành cảm thấy Thành Trì đứng ở vị trí có thể nhìn thấu tất cả, bất luận là việc gì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt anh.
Người này quá thông minh khiến Khuynh Thành căn bản không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
Vì không cố ý trốn tránh Thành Trì nên Khuynh Thành không hề tỏ ra bất ngờ khi bắt gặp Thành Trì ở hành lang.
Vốn dĩ các môn học của học viện Kinh Tế đều học ở tòa nhà giảng đường lớn, vì thế gặp mặt cũng là điều bình thường.
Mặc dù phản ứng đầu tiên của Khuynh Thành khi nhìn thấy Thành Trì là quay ngược lại, nhưng nghĩ tới việc người đàn ông này tìm tới tận nhà cô, cô lại dừng bước lại.
"Giáo sư Thành!" Khuynh Thành khách sáo, lễ phép chào hỏi.
Bên cạnh Thành Trì có một ông lão tóc bạc, mắt đeo kính, dáng vẻ nho nhã, nhìn rất giống một giáo sư có thâm niên lâu năm.
Sau đó Khuynh Thành lại gật đầu với ông: "Chào thầy!"
Mặc dù không quen biết nhưng chào hỏi một tiếng cũng không có gì sai.
Ông lão cười tít mắt trả lời: "Chào em!"
Thành Trì dừng bước nói: "Bánh Bao sao rồi?"
"Đã ổn rồi." Khuynh Thành cúi đầu lễ phép trả lời.
Ông lão hứng thú hỏi Thành Trì: "Học trò của cậu sao?"
Ánh mắt Thành Trì dừng lại trên khuôn mặt Khuynh Thành, bật cười nói: "Có thể coi là vậy!"
Khuynh Thành trong lòng càm ràm, cái gì mà coi là vậy chứ?
"Ồ? Vậy sao? Vậy rốt cuộc phải hay không phải?"
Thành Trì vui vẻ trả lời mập mờ: "Rốt cuộc phải hay không phải sau này thầy sẽ biết."
"Tôi lên lớp đây, tạm biệt!" Khuynh Thành trừng mắt lườm Thành Trì một cái sau đó đi lướt qua anh.
Sau khi Khuynh Thành đi khỏi, ông lão kia liền trò chuyện với Thành Trì vấn đề khác: "Việc lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ sao rồi?"
"Đồng lão, đã để thầy bận tâm rồi, em tự có sự sắp xếp của mình." Đồng lão cũng chính là viện trưởng học viện Kinh Tế, ông tiếp tục khuyên nhủ Thành Trì: "Cậu cũng đã ba mươi rồi, nên lập gia đình thôi, vẫn còn định độc thân tới chừng nào?"
Việc Đồng lão bảo Thành Trì suy nghĩ trên thực tế là xem mặt.
Ông cho rằng Thành Trì là hậu bối không tồi, gia thế, phẩm hạnh đều rất tốt, mình lại có một đứa cháu gái mới du học ở nước ngoài trở về, học về ngành tài chính, Đồng lão cho rằng hai người chí ít cũng môn đăng hộ đối, có nhiều đề tài để trò chuyện, vì thế mới muốn tác hợp cho hai người.
"Em biết ý tốt của thầy, nhưng em chưa có dự định này."
Đồng lão vẫn không từ bỏ ý định: "Tiểu Như và cậu môn đăng hộ đối, lại có chung sở thích, cô gái tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ, nó từ trước tới giờ chưa yêu ai, cậu hãy nể mặt tôi, đi gặp mặt một lần được không?"
Thành Trì khó xử nói: "Đồng lão, chưa từng yêu ai càng không thích hợp với em, em đã nói là em từng kết hôn rồi, thầy không tin sao?"
"Việc này không sao cả, kết hôn thì đã sao, kết hôn rồi càng biết thương vợ." Đồng lão tỏ ra rất thoải mái.
Thành Trì khẽ thở dài, cách nói này của Đồng lão rõ ràng là không tin anh đã kết hôn.
Khi xưa hôn lễ của anh và Khuynh Thành đúng là tổ chức rất kín tiếng, chỉ có rất ít người tham gia, vì thế tới giờ người trong giới vẫn ngỡ rằng thiếu gia nhà họ Thành ba mươi tuổi vẫn độc thân, cổ phiếu ưu tú này, đi đâu tìm được?
Mấy năm trước còn tạm, khi đó anh còn trẻ, nhiều trưởng bối đều cho rằng anh còn trẻ chưa ổn định, không dám tùy tiện giới thiệu đối tượng, bây giờ anh đã bước sang tuổi ba mươi mà vẫn chưa lập gia đình, kinh thành có rất nhiều người muốn tìm cơ hội giới thiệu con gái trong nhà cho anh.
Bởi cho dù không có nhà họ Thành, chỉ tính một mình Thành Trì cũng đã khiến rất nhiều trưởng bối xem anh là ứng cử viên con rể sáng giá.
"Quyết định vậy nhé, thích hay không thích chưa cần biết, chí ít hãy gặp mặt trước, cậu còn từ chối tôi sẽ giận đấy." Đồng lão ra thông điệp cuối cùng.
Thành Trì vẫn định từ chối nhưng Đồng lão giống như một đứa trẻ, vội vàng bước đi, kiên quyết không nghe lời thoái thác của anh.
Lắc đầu, Thành Trì quay người bỏ mặc việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...