Vợ Ơi! Học Bài

CHƯƠNG 6: NƯỚC MẮT
Khi hắn ra khỏi phòng nó thở gấp chết tiệt tim nó như muốn rớt ra ngoài.
Tại sao hắn lại hun cô……??
Thôi không nghĩ nhiều ngủ ngủ sáng đi học.
Nó leo lên giường chìm vào giấc ngủ nhanh chống( con này hồn nhiên dễ sợ).
Gió thổi sào sạc ngoài trời chỉ toàn màu đen. Nó nghe được tiếng khóc thảm thiết của ai đó.
Nó tỉnh giấc đứng lên nhìn xung quanh _” ù ù …………..”.
Nó thấy hơi ơn ớn cái tiếng động quỷ quái gì vậy?.
_” Nó hét thất thanh”. Nhưng sau đó đã nhanh chống bị người nào đó bịch chặc miệng nó lại.
_” Uhm Uhm”.
_” Im lặng”. Tên đó nói.
Còn hắn thì vẫn nằm dưới đất không biết trời trăng gì?. ( Nó giành được cái giường).
Tên đó ôm chặc nó bay ra cửa sổ. nó thấy sợ thật rồi, nó bị người khác bắt đi tong tình trạng tỉnh táo. Nhưng cơ thể nó không thể cử động nó đã bị tiêm thuốc tê toàn thân.
_” Thưa đã bắt về rồi ạ”_ tên đó nói.
_” Được các ngươi đi ra đi”. Cô gái đó tiến lại phía cô. Rất đẹp cô ấy như một thiên thần vậy.
_” Tại sao lại bắt tôi tới đây”. Nó hỏi.
_” Cô không hiểu à”. Cô gái đó nói.

_” Hoàn toàn không tôi không có đắt tội với cô”. Nó hoàn toàn không biết người này là ai.
_” Nhưng với tôi thì có”. Một giọng nói khác vang lên. Nó thấy rất quen không lẽ là hắn.
_” Anh………….”. nó ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt đó.
_” Cô vẫn nhớ tôi đấy à”. Hắn ngồi xuống đối diện cô.
_” Tại sao lại bắt tôi đến đây?”. Nó không ghĩ bây giờ lại gặp hắn.
_” Vì tôi nhớ em”. Hắn trả lời rất nhanh.
Hắn vuốt nhẹ má cô. Nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
_” Khốn khiếp đừng đụng vào tôi”. Nó đẩy hắn ra phát cáo.
_” Chị ra trước”. người con gái lúc nảy ra khỏi phòng.
_” Em cũng từng là của tôi thì còn nhất thiết phải z”. Hắn cười gian.
_” tôi chưa bao giờ là của anh cả”. Hắn không xứng đáng.
_” Nhưng đối với anh em vẩn là của anh không ai có thể cướp lấy”. hắn nhăn mặt uy hiếp.
_” Đồ bỉ ổi”. nó chười hắn. nhưng hắn vẫn cười.
_” E hèm, lác nữa anh sẽ cho em thấy anh bỉ ổi như thế nào?. Còn bây giờ thì anh cho em xem cái này.”. hắn lấy trong bàn ra cái laptop.
Cảnh tượng trước mặt làm cô rơi nước mắt. ba mẹ nó bị trói treo lên cao. Không thể như z được.
_” anh………….”. nó tức nghẹn họng.
_” em thấy thế nào cảnh đó có đẹp không?”. Hắn nhìn vào máy cười.
_” tại sao tại sao anh lại làm như z. họ không có lỗi”.
_” Vì tôi muốn có em mãi mãi. Dù không có được trái time m nhưng thân sát cũng phải là của anh”. Hắn nói kiên quyết.
_” Anh sẽ không bao giờ có được. cả thân sát và trái tim tôi”.
_” Vì người đàn ông này”. Hắn đưa cô xem một tấm hình. Chàng trai cười rất đẹp không ai khác là Minh Khang.
_” Anh muốn gì?”. Giờ nó không biết phải làm gì nó chỉ biết nhớ Minh Khang vô cùng.
_” Muốn em cùng đi với anh”.
_” Anh điên rồi”.
_” Anh điên là tại vì em”. Hắn hét lên.
_” Nếu em không chịu làm người tình của anh. Hậu quả em tự biết ba mẹ em đừng hòng ra khỏi ngôi nhà đó”. Hắn nhìn cô ánh mắt rực lửa.
_” Không………….”. Nó la lên.
Hắn tiếng lại gần nó. Hôn lên đôi môi in hằn máu.

_” Anh không được động vào tôi”. Nó vùng vẫy la hét nhưng không được.
_” Em vẫn như xưa rất đẹp”. Hắn hôn khắp mặt nó nhẹ nhành thở theo nhịp nất từ cổ họng nó.
Nó tuyệt vọng nó rất mong Khang cứu nó. Nhưng Khang anh đang ở đâu.
_” Không ……………..”. nó hét tron tuyệt vọng.
_” Chỉ có cách làm cho em mãi mãi là của anh, thì em mới không thể nào bên hắn”.
_” Chí Khiêm anh là đồ súc sinh. Anh cứ lấy đi tất cả của tôi nếu anh muốn tùy anh. Nhưng tôi mãi mãi không thuộc về anh. Anh nên nhớ tôi đã có chồng và cái thân sát này cũng là của anh ấy.”. Nó nói giọng đã thay đổi không còn sợ sệt hay gì nữa.
Khiêm buông nó ra nhìn nó tuyệt vọng._” Tôi nhất định không tha cho cô và nó”.
_” Trói cô ta lại đem vào phòng cho tôi”. Hắn ra lệnh . tôi bắt em phải đau khổ như tôi.
Hắn Vương Chí Khiêm từng là người nó rất tin tưởng, từng là người nó yêu say đắm. Nhưng hắn lại là an hem cùng cha khác mẹ với nó. Nó không còn cách nào khác đành phải cắt đứt mối duyên tình.
Hắn không biết gì cả chỉ biết nó bạc tình, hắn yêu nó như sinh mạng nhưng nó lại đành bỏ hắn theo người khác. Đó là suy nghĩ của hắn.
Hắn bỏ đi cách đây 2 năm. Nó cũng đã quên chuyện quá khứ. Nhưng nó không ngờ hắn lại quay về trả thù nó.
Hắn bắt ba mẹ nó đem ra uy hiếp nó. Nó phải làm sao khi đến bâ giờ nó mới nhận ra người nó yêu là chồng nó. Hằng ngày cải nhau nhưng khi vào cảnh nguy hiểm người đầu tiên nó nhớ là chồng nó.
………………………..
Nó bị ném lên giường một cách thô bạo.
_” á aaaaaaaaaaaaaa”. Nó hoảng sợ khi hắn đang tiến về phía nó.
_” Anh đừng tới đây”. Nó hét lên.
Nhưng hắn không nghe như con dã thú đè lên người nó.
_” Em phải là của tôi”. Hắn gầm lên.
_” Chúng ta không thể. Anh là anh trai tôi”. Nó nói ra sự thật. chỉ mong hắn ngừng lại.
_” Đã quá muộn rồi”. hắn vứt bỏ hết những thứ trên người nó xuống. cùng với nước mắt nhạt nhòa.

_” Không thể. Không thể”. Nó khóc.
_” Chát”. Một cái tát đau vào mặt nó.
_” Cô nên nhớ ba mẹ cô đang trong tay tôi”.
_” Anh cũng nên nhớ ông ấy cũng là ba anh. Chúng ta là anh em……….. An hem anh hiểu không?”.
_” hhahahahahaha ba tôi à. Không quan trọng nữa rồi.”.
_” Á aaaaaaaaaaaaaaaa”. Hắn đánh mạnh vào sau gáy nó. Nó bị ngất đi trong tức khắc.
Còn hắn…………………….
………………………………………………………………
_” Thiên Thiên”. Minh Khang hoảng loạn khi không thấy nó đâu.
Bây giờ mới 1 giờ sáng cô ấy đi đâu chứ.
Hắn đi khắp nhà tìm kiếm chẳng được gì cả, hắn cảm thấy đầu rất đau. Như ai đã đánh vào đầu hắn z( Chí Khiêm đánh hắn ngất trước).
_” Khang có chưa con”. Ba mẹ cũng đi tìm và vô cùng lo sợ.
_” Điện về nhà bên đó thử xem”. Bà nói.
_” Tút tút………..”.
_” Không liên lạc được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận