Vợ Ơi! Học Bài
Sáng hôm sau Thiên Thiên đã tỉnh lại Khang đưa Thiên về nhà và tiếp tục cuộc sống hp . Nhi yêu Nhân và Nguyệt Mỹ yêu Khiêm hai đôi tổ chức đám cưới và sống hp
The end
Nó cứ nằm đấy chẳng màn chuyện xung quanh yên lặng vào giấc ngủ dài. Cứ thế lại nữa năm trôi qua.
Ánh sáng khắp cả căn phòng, nó vừa trải qua một đêm rất dài. Hắn cứ ngồi đấy ngủ rồi lại nhìn nó mãi.
Ngón tay trỏ khẽ động đậy. mắt hơi nheo. Điều mà mọi người mong chờ cũng đã đến.
Trong phòng lúc này không có ai. Nó cố mở mắt ra nhìn thế giới mà đã lâu mình không được gặp.
Sao trời hôm nay lại tối thế này. Không ai mở đèn sao. Đó là thắt mắt đầu tiên của nó.
Khi nằm đây nó có thể cảm nhận được có người luôn ở bên cạnh nó, ngày lẫn đêm nhưng. Nó nghĩ chắc là hắn chứ không ai khác.
Nhưng tại sao hắn biết nó sợ tối mà không mở đèn. Nó cố ngồi dậy lấy tay sờ xung quanh.
Nó chẳng đụng được gì cả, hắn không có ở đây.
Trước mắt bây giờ chỉ toàn một màu đen, nó không nhìn thấy được gì cả. cố gắng nheo mắt một lần nữa, toàn thân tê cứng do quá lâu không cử động.
Dù nó cố gắng nhìn như thế nào thì vẫn vậy trước mắt nó chỉ là một màu đen.
Sắc cảnh âm u bắt đầu vây kính nó. Chắc tại anh ấy quên không mở đèn. Nó mệt mỏi nằm xuống.
_” Cạch”.
Cửa phòng được mở ra, 2 người con trai bước vào.
_” Cậu cứ để những chuyện đó cho y tá làm cần gì phải đích thân làm vậy?”. sáng khi Mẫn ra sau bệnh viện thì thấy hắn đang phơi đồ cho nó.
Hắn nhìn Mẫn _” Đồ của cô ấy tất nhiên mình phải giặc”. thời gian qua hắn bắt đầu quen với việc chỉ nhìn nó, nên dần dần cũng đã trở lại minh Khang như ngày nào.
Hắn đã thông suốt hắn muốn khi nó tỉnh lại thì thấy một Minh Khang không thay đổi gì cả vẫn là Minh Khang sức khỏe dồi dào.
_ Tối như thế này mà anh ấy vẫn giặc đồ cho mình, hix thật tội nghiệp chồng mình, thì ra ảnh vì mình làm nhiều việc như vậy?_ nó thầm vui trong lòng, nó đang có ý định sáng nay làm hắn bất ngờ.
_” Thôi cậu muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có đi giặc đồ sáng sớm như vậy nữa không tốt đâu”. Mẫn nhắc hắn.
Nó như sét đánh vào tai_ Đừng giặc đồ vào buổi sáng_ bây giờ là buổi sáng sao?.
Đầu nó ung ung cái thứ tiếng gí đó.
Hắn tiến lại phía cửa sổ_” Thiên Thiên rất thích nắng sáng như thế này”. Hắn mở cửa sổ ra hít một hơi không khí trong lành.
Mẫn ngồi xuống ghế nắm lấy tay nó_” Em thấy chưa chồng em thương em như vậy mau tỉnh lại đi Thiên Thiên à”.
Nó đã nằm đây quá lâu mọi người cũng đã biết hết cả ba lẫn mẹ gia đình 2 bên. Ba mẹ nó yên tâm đế nó bên cạnh Minh Khang chăm sóc.
Nữa năm nay đó đã về nhà về căn phòng mà lúc trước nó và hắn cũng nhau ở.
_Tại sao mình không nhìn thấy gì cả tại sao?_
Nó đau đớn gào thét trong tâm. Cái nó nhìn thấy buổi sáng cái bình minh mà nó yêu nhất bây giờ là một màn đêm, cái màn đêm mà nó sợ nhất.
_ Tại sao ông trời không lấy luôn mạng của con đi. Để con sống mà không nhìn thấy ánh sáng thì có ý nghĩa gì nữa_ Tim đau vì không thể nhìn thấy hắn.
_” Tình hình của con bé đã ổn định hơn nhiều chắc trong một thời gian ngắn nữa sẽ tỉnh lại”. Mẫn nhìn hắn nói.
Hắn mỉm cười_” 9 tháng mình còn chờ được mà.
_ Thì ra nó đã hôn mê 9 tháng_ nó đã làm gánh nặng cho hắn quá nhiều hixhix.
Ý nghĩ tỉnh lại của nó chắm dứt nó không muốn mọi người biết chuyện này. Nên nó quyết định nằm đó, nằm như chưa có chuyện gì xảy ra.
……………………..
Ngày hôm sau.
Hắn đã đi lấy thuốc định kì cho nó. Nên nó có thể yên tâm hơn.
Môi khô không còn giọt nước, nó bước xuống giường lấy tay lần góc cạnh quen thuộc.
Ngoài cổng hắn đi lấy thuốc về. Cứ vào thứ 7 lại đi vào bệnh viện lấy thuốc.
_” rầm”. Từ phòng nó vọng ra. Hắn hoảng hốt chạy lên lầu.
_” Aaa”. Nó chỉ than nhẹ một cái rồi ngồi thoa bàn chân bị đá vào cạnh ghế.
Hắn thấy nó đã tỉnh lại mừng như muốn hét lên cho mọi người biết cô ấy đã tỉnh.
Khi hắn định đến gần ôm nó thì………..
_” Hixhix tại sao tại sao?”. Nó bỗng nhiên khóc lớn lên tự tát vào mặt mình.
Hắn đứng trước mặt nó, nhìn nó cử chỉ lạ lùng. Nhưng một chuyện hắn không thể nào ngờ hơn là anh đứng trước mặt nó nhưng nó lại khôn nhìn thấy hắn.
Tự mắt thấy nó hành hạ bản thân mình, cơ thể hắn bỗng dung bất động bắt động.
_ Không lẽ, mắt cô ấy_ tim bỗng nhói lên.
Nó lau nước mắt cố gượng ngồi dậy. đi tiếp chặn đường mà mình đang đi lúc nảy. hắn đứng đó một giọt nước mắt rơi xuống nền nhà khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nó một cô gái hoạt bát vui vẻ sau nhiều tháng xa vắng mọi người tại sao khi tỉnh lại ông trời lại lấy đi đôi mắt của cô ấy chứ.
Hắn biết bây giờ mà tiến lại nó thì chỉ làm cho nó thêm tổn thương thôi nên hắn quyết định đứng đó im lặng.
_” Rằm……….. cốp….”. tiến ly thủy tinh rớt vang lên.
Ánh mắt hắn hoảng loạn. nó đi đụng phải cạnh tủ 2 cái ly rơi xuống đất vỡ tan.
Nó ngồi phịch xuống đất_” Mình trở thành người vô dụng rồi sao?”. Tay nó cào mạnh xuống nền thủy tinh.
Một dòng máu tươi chảy ra từ tay nó, hòa quyện vào những giọt nước mắt rơi trên tay.
Tim nó như ngừng đập bàn tay dù đau cách mấy cũng không thể nào làm nó dừng lại cái động tác đó. Nó ra sức hét lên bàn tay vấu chặc xuống.
_” Thiên Thiên”. Khang nghẹn lời tiến thật nhanh lấy khăn tay cầm máu cho nó.
Nhìn thấy nó tự hành hạ bản thân mình như vậy hắn không nỡ hắn không muốn nó không còn niềm tin trong cuộc sống.
Tiếng của hắn không lẽ nảy giờ hắn đã nhìn thấy tất cả.
_” Đừng lại gần em”. Nó ra sức đẩy hắn khỏi cơ thể mình.
Hắn đau lòng nắm chặc bàn tay đang lạnh ngắt của nó.
_” Em còn có anh mà đừng như vậy nữa có được không?”hắn ôm chặc nó vào lòng.
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt nó. Nó đã làm lien lụy hắn quá nhiều.
_” Đừng hành hạ mình như vậy em tỉnh lại là tốt rồi. dù không thấy đi nữa bây giờ em là vợ anh. Anh sẽ làm đôi mắt cho em. Enh xin em xin em đừng hành hạ bản thân mình”.
Hắn nói không thành lời.
Nó nằm gọn trong ngực hắn ngập ngừng từng tiếng nấc.
_” Em không thể nhìn thấy được gì ngoài bóng tối em rất sợ sợ lắm anh à”. Nó nói trong nước mắt. tim đập liên hồi bàn tay truyền đến cảm giác tê buốc.
_” Tay chảy máu nhiều như vậy cần phải đưa đến bện viện ngay”. Mẫn chay vào thấy tay nó toàn máu mặt đầy nước mắt.
_” Anh hai”. Nó kêu trong tiếng nắc.
Mẫn và hắn đỡ nó đứng lên.
_” Chuyện gì thì sao hãy nói em vừa tỉnh tay tại sao lại như thế này?. “. Mẫn quay sang nhìn hắn.
_” Mau bế con bé đến bệnh viện nhanh ấy không lại nhiễm trùng”. Mẫn hối thúc.
_” Thiên Thiên chúng ta đi”. Hắn nói lại bế nó.
_Phỏng đoán của mình quả thật không sai_ ngay từ lúc kiểm tra Mẫn đã đoán được khi nó tỉnh lại mắt nhất định không thấy gì?.
Phải đưa nó vào bệnh viện kiểm tra lại mới biết được. nhưng không tới nổi nghiêm trọng.
Hắn bế nó xuống lầu trước ánh mắt mừng rỡ của Giang.
_ Cô chủ nhỏ cuối cùng đã trở lại_ Giang thầm vui trong lòng.
…………………….
_” Vợ à anh xin lỗi em, tất cả đều vì anh nên em mới ra nông nỗi này”. Hắn ôm nó giọng nói thiết tha vô cùng.
_” Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua đi”. Nó không chấp nhất chuyện cũ bây giờ có hắn bên cạnh nó là nó vui lắm rồi.
_” anh cám ơn em nhiều lắm Thiên Thiên à. Mắt em sẽ không sau đâu nhất định sẽ không sau”. Hắn tin chắc là như vậy, hắn tin là ông trời không nỡ đối xử với nó như vậy.
Mẫn khiểm tra sơ bộ mắt cho nó. Anh mỉm cười nhìn kết quả trên tay. Đã trúc hết nỗi lo trong lòng.
Anh bước ra gương mặt tươi vui. Hắn thấy vậy mài khẽ nhăn lại.
_ Mắt cô ấy không thể nhìn thấy mà hắn lại cười_ Hắn thầm rủa tong lòng.
_” Mắt của em sao rồi anh 2”. Nó lo lắm nó lo rằng mắt của nó sẽ bị mù vĩnh viễn.
Mẫn ngồi xuống xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình.
_” Không cần phải lo như vậy. mắt em chẳng sao cả, chỉ do phần đầu bị chấn động vả lại hôn mê sâu nên dẫn đến tình trạng mắt bị mờ thôi, khoảng một tuần mắt em sẽ hồi phục”. Mẫn cười vui vẻ nói.
Nó vui lắm, thì ra chỉ là một số tổn thương nhỏ. Vậy mà làm nó khóc còn bị đứt tay nữa.
_” Hazzz uổng cho cái bàn tay xinh đẹp của em gái tui không?”. Mẫn cầm tay nó lên xoa xoa.
Cuối cùng em gái của hắn cũng tỉnh lại.
_” Buông ra mau”. Hắn giật phắt cái bàn tay đang nắm chặc tay nó.
Hắn quay sang lườm Mẫn_” Cậu đừng tưởng là anh 2 cô ấy thì tôi cho cậu muốn Xoa tay cô ấy thì xoa đâu nha”. Hắn giận dỗi nắm chặc tay nó như muốn lau sạch đi đấu tích Mẫn đã để lại cho nó.
Hồi nảy nó làm hắn sợ hết cả hồn hắn cứ nghĩ nó không nhìn thấy nữa rồi chứ rồi cuộc đời nó sẽ ra sao. Nhưng bây giờ thì tốt rồi mắt nó chỉ bị tổn thương nhẹ hắn vui mừng hơn ai hết.
_” Anh có chịu buông em ra chưa?. Em khác”. Hắn cứ nắm tay nó ghị tới ghị lui làm nó đau đành phải kêu hắn đi lấy nước.
Hắn lập tức nghe theo_” Bà xã đại nhân nói thì tất nhiên anh đi lấy liền”. hắn đi lấy nước mỉm cười trong hạnh phúc.
……………………….
1 tuần sau
_” Dzô “.
Mọi người làm một bữa tiệc ăn mừng nó tỉnh lại và mắt hoàn toàn bình phục.
Cả nhà bạn bè thân thiết của hắn và nó đều đến đông đủ.
_” Nào cùng cạn ly chúc mừng công chúa nhỏ bình phục. trở lại với gương mặt đáng yêu ngày nào”. Khiêm hô lên.
_” Cạn ly”. Cả đám người vui vẻ cười đùa.
Bên trong vườn hoa .
_” Anh à anh không định ra sao?”. Nó hỏi.
Hắn ôm nó từ phía sau hơi thở phả vào tai nó.
_” Anh chỉ muốn ôm em như thế này không muốn đi đâu cả. vợ yêu à”. Hắn nói giọng ám muội.
_” A”.
Hắn ngậm lấy vành tai nó cắn nhẹ làm nó giậc mình không khỏi kêu đau.
Nó quay sang nhìn hắn nhưng nhanh chống môi nó đã bị hắn giữ trọn.
_Đời này kiếp này chỉ có nhau_ đó là ý nguyện và lời hứa của nó và hắn.
_” E hèm thì ra là trốn ở đây làm bậy há”. Nhi không thấy nó và hắn đâu nên đi tìm ai ngờ bị Nhi bắt ngay tại trận vợ chồng nhà này đang tình tứ ngoài vườn hoa.
Nó và hắn bị người khác thấy như thế này ngượng đến chin đỏ cả mặt. nó úp mặt trong ngực hắn môi khẽ mỉm cười.
_” Mọi người ơi Thiên Thiên và Minh Khang đang ở đây này”. Nhi vẫy tay kêu mọi người lại.
Hắn lườm Nhi_” Không gian yên tĩnh tự dưng có người phá đám”.( ông này không biết chị Nhi mình có cái tật đó hay sao?)
Chưa đầy một phút tất cả những người trong nhà đều có mặt ngoài vườn hoa.
_” Phạt thế nào đây nhỉ”. Nhi giả bộ nheo mắt suy ngẫm nhìn nó và hắn. sau đó Nhi nở một nụ cười nguy hiểm.
_” Mọi người ơi vũ khí bí mật đâu rồi nhỉ”. Nhi nói ra hiệu với hoàng.
_” Bùm”.
Một tiếng thật lớn. Trên bầu trời pháo hoa nở tung tóe, thật đẹp mắt.
Hắn và nó hạnh phúc ngắm nhìn bẦu trời. Nhi quay sang Hoàng Nhân Và Khiêm giơ ngón tay lên ra hiệu quá thành công.
Nó nằm gọn trog lòng hắn tận hưởng cảm giác hạnh phúc mà nó và hắn cuối cùng cũng đạt được sau bao nhiêu sống gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...