Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
“Đợi sốt ruột rồi?”
“Sợ em lạc đường”
Cô khế cười, nét mặt tinh tế không để lộ ra chút sơ hở nào: “Hội trường đám cưới này to quá, nhưng không đến mức lạc đường”
Anh không nhận ra được điều kỳ lạ, nghiêng người kề sát, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Cô đứng vững không cử động, dịu dàng nhận lấy.
Cứ như thể mọi chuyện đã trở nên tốt hơn.
Cuộc hôn nhân này cuối cùng thì cũng trở lại đúng quỹ đạo, Dương Họa Y hào phóng và điềm tĩnh như lúc đầu, ngoại trừ việc dành phần lớn suy nghĩ cho con nhỏ thì không có thay đổi nào cả.
Mỗi tối đều có thể ôm người vợ xinh đẹp thơm tho vào lòng, Nhan Từ Khuynh cũng bắt đầu vui vẻ hơn.
Vui vẻ vì không để vợ biết được sự thật, may mắn vì gia đình có thêm thành viên là bé Hòa Phong.
Cuộc hôn nhân của Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong dường như chỉ là nghỉ thức, ngoài điều này ra thì họ rất ít khi xuất hiện cùng lúc.
Khi Hà Dĩ Phong tham dự các bữa tiệc thì luôn dẫn theo “thư ký” và “bạn tốt” của anh ta, mà Dương Minh Nguyệt cũng chỉ là muốn lấy cái danh “vợ của Hà Dĩ Phong”.
Dương Minh Nguyệt thường mang theo đồ tới chơi cùng hai đứa bé, vui đùa với chúng.
Đứa bé ngày càng lớn, vào hôm tròn một trăm ngày đó.
Ông hai nhà họ Nhan cho rằng Nhan Từ Khuynh sẽ dân theo con về nhà, chuẩn bị một bữa thật linh đình Nhưng kể từ khi Dương Họa Y và đứa bé ra viện, Nhan Từ Khuynh giống như cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, thậm chí còn chẳng để nhà họ Nhan nhìn mặt đứa bé.
Cuối cùng thì trong bữa cơm đầy tháng của con cũng chỉ mời đến vài người bạn thân Hai ông bà Nhan gọi đến mấy cuộc điện thoại, Nhan Từ Khuynh chỉ trả lời qua quýt vài câu rồi tắt máy.
Bà Nhan biết rằng Nhan Từ Khuynh đã mang hận Nhan Từ Khuynh thù hận nhà họ Nhan vì cái chết của đứa bé đó.
Dương Họa Y đã thu cả vào trong tâm mắt dáng vẻ lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai của Nhan Từ Khuynh lúc nghe điện thoại.
Cô suýt nữa đã bị cái gọi là “thật lòng” của anh làm cho cảm động, nếu như cô không biết được sự thật Sau khi Hạ Huy Thành điều tra ra kết quả, Dương Minh Nguyệt liền kể lại cho Dương Họa Y.
Dương Họa Y chỉ là giả bộ không biết, nhưng thật ra thì cô đã biết rồi, đứa bé đó… không phải là con của cô.
Mà bé Hòa Phong của cô sớm đã chết rồi Chính vào cái ngày mà cô phát hiên chân tay đứa bé lạnh cóng Mà cô cũng biết rằng kẻ đáng nghỉ đã gây ra cái chết của thăng bé là Nhan Niệm Sơ.
Chẳng trách Nhan Từ Khuynh gấp gáp tiễn Nhan Niệm Sơ đi như vậy, cô còn thật sự nghĩ đó là vì lo lắng cho cô, nhưng thật không ngờ, trên thực tế lại chỉ là đang bao che.
Quả đúng là như vậy, Nhan Từ Khuynh chẳng bao giờ kể cho cô chuyện gì.
Nếu như cô không nhờ Hạ Huy Thành điều tra giúp mình thì có lẽ cả đời này cô sế phải sống trong thế giới tốt đẹp mà Nhan Từ Khuynh tạo nên, giống như một kẻ ngốc Nếu như Nhan Từ Khuynh thật lòng yêu cô, thật lòng yêu đứa bé thì sao lại có thể làm như vậy được chứ, để Nhan Niệm Sơ ra nước ngoài một cách dễ dàng.
Giết người thì phải đền mạng.
Mà Nhan Niệm Sơ lại tiếp tục hại con trai của cô, nhưng Nhan Từ Khuynh vẫn luôn không đành lòng ra tay với đứa trẻ đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...