Dương Họa Y phát hiện bọn họ chỉ tin cái gọi là chứng cứ, dù cô có nói như thế nào, Nhan Từ Khuynh cũng sẽ không tin.
“Tôi biết rồi..” Cô không còn sức mà nói, từ bỏ việc giải thích Sau đó, Dương Họa Y vấn luôn không nói chuyện.
Ánh mắt cô trống rỗng, không biết đang nghĩ cái gì Nhưng càng im lặng, trong lòng cô càng cảm thấy không yên tâm.
Mãi cho đến nửa đêm, sự bất an trong lòng Dương Họa Y không những không giảm bớt, mà ngược lại còn tăng thêm.
Nhan Từ Khuynh ở trong phòng bệnh với cô, nhìn vẻ mặt cô không quá tốt, đột nhiên trắng bệch: “Vết thương đau quá ngủ không được sao?”
Dương Họa Y vẫn không nhịn được yêu cầu: “Tôi muốn nhìn con, ôm con.
Con tôi không thể ra khỏi lồng ấp cũng không sao, tôi đi qua là được chứ gì? Dù không thể ôm, tôi đứng từ xa nhìn một cái cũng được”
Không biết có phải tất cả mọi người đều sẽ suy nghĩ lung tung vào đêm tối tĩnh lặng không, Dương Họa Y chỉ biết, trong lòng cô đột nhiên rất bối rối và hoảng loạn.
Cô không có cách nào bình tĩnh lại được, suy nghĩ muốn nhìn con một lúc giống như virus lan tràn trong lòng.
“Tôi muốn nhìn con, dù chỉ là đứng ngoài lõng ấp trẻ nhìn một cái từ xa cũng được”
Nhan Từ Khuynh từ chối: “Không được, bây giờ cơ thể của em quá yếu, không thích hợp đi lại”
“Không, trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ lạ, bây giờ chắc chắn phải đi gặp con” Mí mắt Dương Họa Y giật không ngừng, dường như dự cảm được chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
‘Vén chăn lên, cô bụm miệng vết thương nhịn đau mà xuống giường.
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng bước lên trước, ấn cô lại trên giường, anh không khỏi nhíu mày: “Con vẫn đang năm yên ổn ở lồng ấp, có gì mà không yên tâm, chẳng lẽ còn có thể mất đi sao?”
Cô không nghe nổi cái gì, chỉ cố chấp nói: “Tôi muốn đi xem con!”
Nhan Từ Khuynh bị cô quậy không nói lý khiến trong lòng cũng buồn bực không yên, nhưng dáng vẻ đòi sống đòi chết này của cô, trong lòng anh cũng không thoải mái Chỉ sợ cô giày vò như thế này sẽ làm bản thân bị thương, anh thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi đưa em đi xem con.”
Dương Họa Y mới không giấy dụa nữa: “Cảm mm”
Nhan Từ Khuynh không hiểu, có phải cảm xúc của tất cả phụ nữ khi sinh con đều sẽ thay đổi thất thường thế này không.
Nhưng anh thật sự không có cách nào với Dương Họa Y, Cẩn thận ôm Dương Họa Y từ trên giường xuống, ôm vào trong lòng, không đụng đến vết thương của cô.
Anh ôm cô bước ra ngoài: “Anh đưa em đi xem, nhưng mà, xem xong thì phải quay về, được không?”
Cô vội vàng gật đầu: “Được.
Dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được.”
Nhan Từ Khuynh ôm Dương Họa Y đi đến ngoài lồng ấp trẻ sơ sinh, cách một lớp kính trong suốt, có thể nhìn rõ được mọi thứ trong lồng ấp.
Trong lồng ấp trẻ sơ sinh vắng vẻ, không có một người nào, chỉ có những đứa trẻ sơ sinh đang ngủ rất ngon trong lồng ấp.
Dương Họa Y chỉ hai cái lông ấp trong góc cho anh xem: “Bên trái là Hòa Phong, bên phải là Hạ ty”
Dương Họa Y dán lòng bàn tay lên kính trong suốt, cô muốn đi gặp con: “Tôi muốn đi vào xem, †ôi muốn sờ mặt với tay của bọn nó”
Nhan Từ Khuynh từ chối: “Sau khi đi vào xem em lại muốn ôm con, xem xong rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.
Đi nghỉ sớm một chút, nghỉ dưỡng thân thể thật tốt mới có thể chăm sóc cho Hòa Phong và Hạ Ly”
Cô túm lấy đồ của anh, cầu xin nói: “Không, tôi không vào, tôi không cần vào, anh để tôi ở đây xem thêm một lúc được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...