“Nếu như con đã đế ý Dương Họa Y như vậy, tại sao không thể đối xử nhân từ với Niệm Sơ một chút chứ, Niệm Sơ nó cũng là con của con mài”
Nhan Từ Khuynh im lặng một lát, mới chậm rãi hỏi lại: “Mẹ, nếu như bây giờ cha đột nhiên có một đứa con riêng, mẹ sẽ đối xử nhân từ với đứa trẻ đó được hay không?”
Hoàng Ánh bị nghẹn lại, vấn đề này nếu như đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không có cách nào đưa ra lựa chọn được, chỉ có thể nói: “Mẹ và cha con đã ở cùng nhau nửa đời người rồi, còn con và Dương Họa Y mới ở bên cạnh nhau được bao lâu chứ?”
Nhan Từ Khuynh bĩnh tĩnh nói: “Mẹ xem đi, mẹ cũng không thể làm được như vậy, vậy thì cũng không thể nào yêu cầu con làm như thế được.”
Hoàng Ánh nói không lại đứa con trai này, chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác: “Lần trước không phải con lại đưa Niệm Sơ đi xét nghiệm lại DNA sao? Kết quả giám định sao rồi?”
“Con vứt ở công ty rồi”
“Ngày mai đến lấy đi để mẹ xem xem, xem kết quả mà con nhất quyết đi làm giám định máu với kết quả mẹ đi xét nghiệm tóc có khác gì nhau”
“Không cần nữa” Đáy mắt anh xẹt qua tia khác thường: “Không có gì khác biệt cả.”
“Mẹ đã nói Niệm Sơ là con của con làm sao sai sót được, mẹ đã làm đối chiếu rồi mà con vẫn còn không tin!” Hoàng Ánh càng nói càng tức giận.
Nhan Từ Khuynh nhíu mày, khóe môi mím chặt lộ rõ tâm trạng vừa muốn đấu tranh vừa cố nhãn nhịn của anh Dương Họa Y không có chút thiện cảm với đứa trẻ Nhan Niệm Sơ này, cũng không muốn quan tâm đến cậu bé, cô tự rót cho mình một cốc nước, cố gắng tránh đứa trẻ này, kết quả quay lại vắn thấy cậu bé đứng nguyên tại chỗ, giống như một con rối gỗ nhỏ không hề động đậy.
Cậu bé nhìn chäm chẵm vào hoa quả trên bàn, không biết là muốn ăn hay là bởi vì không biết nhìn vào đâu.
Cô do dự một lúc sau đó vẫn đi tới đưa quả táo đến trước mặt cậu bé, Nhan Niệm Sơ nhìn chăm chú quả táo trước mặt, sau đó mới ngước lên nhìn Dương Họa Y: “Có phải mỗi ngày cô đều được ăn rất nhiều món ăn ngon, mãi mãi ở trong căn phòng xinh đẹp như thế này không?”
Dương Họa Y không biết phải trả lời câu hỏi của cậu bé như thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết phải trả lời, liền đặt quả táo ở góc bàn trước mặt sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
Nhan Niệm Sơ đột nhiên tức giận vung tay hất quả táo trước mặt, Quả táo đỏ lập tức lăn xuống dưới đất lăn hai vòng, rơi xuống bên mu bàn chân của Dương Họa Y sau đó lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại Nhan Niệm Sơ lạch bạch chạy đến trước mặt của cô, ngăn không cho cô đi.
Dương Họa Y dừng bước chân, vần giữ khoảng cách an toàn với cậu bé, bình tĩnh nhìn.
Ánh mắt của Nhan Niệm Sơ lại trở nên âm u, cậu bé mới năm tuổi, nhưng sự tàn bạo trong mắt lại giống hệt với Nhan Từ Khuynh khi anh tức giận Nhan Niệm Sơ hung dữ nhìn chảm chẩm vào mặt cô: “Mẹ nói rồi, phẫu thuật đã thành công, tôi sẽ không chết nữa”
Không ngờ đứa trẻ này ngăn cô lại để nói chuyện đó với cô, cô khẽ gật đầu, lạnh nhạt trả lời “Vậy thì tốt”
Nhan Niệm Sơ hình như không ngờ rằng sự khiêu khích của mình chẳng có tác dụng gì cả, đứa trẻ tiếp tục khiêu khích, không nhịn được nói tiếp: ‘Cha cũng là của tôi.”
Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu kiên định, không hề giống một đứa trẻ năm tuổi.
Dương Họa Y hơi trầm ngâm: “Ừm, là của cháu”
“Người phụ nữ xấu xa, cô không thể cướp cha với tôi.’ Nhan Niệm Sơ rối rắm một hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Nhan Thùy Ngọc từng nói với cậu bé rắng trên thế giới này, tất cả các cặp vợ chồng đều sẽ có con, sau đó đứa trẻ đó lớn lên sẽ giống như cô ấy.
Những đứa trẻ có cha mẹ ở bên cạnh nhau mới là hạnh phúc, còn Nhan Niệm Sơ nếu không còn cha, mẹ cũng đã ra đi, thì dù cậu bé không chết cũng sẽ lang thang bên ngoài như là cô hồn dã quỷ, Nhan Niệm Sơ hỏi Nhan Thùy Ngọc cô hồn đã quý là gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...