Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
€ô thật sự không cố ý cướp người yêu của Hạ Lan Châu giống như bà Hạ đã nói.
Tài xế nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Họa Y bèn nhiệt tình hỏi: “Có phải cô có chuyện gì gấp không?”
Dương Họa Y nói: “Có phải việc gấp hay không, tôi cũng không biết nhưng đối với tôi mà nói thì chuyện này rất khó giải quyết.”
Tài xế còn tưởng rằng cô gái xinh đẹp này đi bắt gian, suy nghĩ một lát thì quyết định phát huy tỉnh thân chủ nghĩa nhân đạo: “Tôi chở cô đi đường tắt cho nhanh nhé.”
“Cảm ơn bác tài.”
“Khách sáo gì chứ!”
Hạ Huy Thành đang ở trên sân thượng của “Đỉnh Thiên”.
Đỉnh Thiên là một quán bar, trên sân thượng được thiết kế một nhà hàng xoay lộ thiên.
“Đỉnh Thiên” là nơi quen thuộc biết bao.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mỗi một bước đi của Hạ Lan Châu đều vô cùng gian nan.
Thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn còn ở trên sân thượng chờ cô ta, cô ta phải đi lên, nhất định phải nhận được một câu trả lời, không thể nào bỏ qua hết tất cả mọi chuyện như vậy được.
Hạ Lan Châu vẫn chưa kịp thay bộ lễ phục màu đỏ trên người ra.
Lần đầu tiên thấy có người như vậy xông vào quán bar, trùng hợp bây giờ trời còn chưa tối, còn khá ít khách nên ai nấy cũng đều nhường đường cho cô ta.
Hạ Lan Châu không cho bản thân cơ hội do dự, cô ta xách váy đi thẳng lên sân thượng.
Người ra đón cô ta không phải là Hạ Huy Thành, mà là “bạn cũ” trong miệng Hạ Huy Thành.
Hạ Huy Thành ngồi tại chỗ bất động, trên miệng khế nhấp nháp ly rượu.
Người “bạn cũ” kia đứng lên, xoay người nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Châu, trong mắt mang theo oán hận: “Hạ Lan Châu, rốt cuộc cô cũng đến rồi”
Hạ Lan Châu lảo đảo lui về sau hai bước, tay phải vịn vào khung cửa mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Cô ta nhìn chăm chằm vào người “bạn cũ” trước mặt, không dám tin vào ánh mắt mình.
“Lưu Ly, tại sao cô lại đột nhiên về nước thế?”
Không thể nào được, chẳng phải Lưu Ly đang ở nước ngoài sao, tại sao đột nhiên cô ta lại đến đây chứ…
Hay là hôm nay là ngày kết hôn của mình.
Hơn nữa, cô ta còn sống bên cạnh Hạ Huy Thành.
Rõ ràng Lưu Ly và Hạ Huy Thành không thể đồng thời xuất hiện được, tại sao có thể như vậy.
Chẳng lẽ những chuyện kia của cô ta và Lưu Ly đều bị Hạ Huy Thành biết được…
Lưu Ly nhíu mày nhìn về phía Hạ Lan Châu, trong mắt có cảm giác sảng khoái khi báo thù: “Tôi trở về nước để tìm cô đấy, Hạ Lan Châu”
Hạ Lan Châu cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi không quen với cô, cô không cần phải tìm tôi, mời cô đi giùm cho.”
“Hạ Lan Châu, tại sao cô lại không có tình nghĩa như thế chứ?” Lưu Ly cười lạnh: “Uổng công tôi cồn tưởng rằng cô thật lòng muốn giúp tôi, không ngờ cô lại hùa theo, xem tôi như con cờ để lợi dụng.
Chẳng trách cô không nhúng tay vào, để mặc cho tôi nghĩ cách, cho dù tôi làm gì cũng đều thất bại.
Thế nhưng một khi cô nhúng tay vào, tôi lại lập tức thành công, tuy nhiên cuối cùng tôi cũng bị cưỡng chế buộc phải ra nước ngoài.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...