“Em lo cô ta xảy ra chuyện, thế em có nghĩ cho mình không? Vết sẹo trên đầu em còn chưa lành hẳn đó.’ Dương Nhã Tuyết không khác gì con chó điên, gặp người nào cắn người đấy.
“Không sao đâu, lần này tôi đâu có đi một mình, còn có anh mà?” Giọng cô hết sức nhẹ nhàng: “Tôi tin anh”
Trái tim Hà Dĩ Phong bị những lời này đả động, một lúc lâu sau, anh mềm lòng: “Được, tôi dẫn em về, nhưng em phải đứng cạnh tôi, không được ở riêng với cô ta.”
Ngày đó, người phụ nữ kia thậm chí còn muốn cầm mảnh thủy tinh vỡ cắt động mạch cô, đến bây giờ nghĩ lại Hà Dĩ Phong vẫn thấy sợ hãi.
Hà Dĩ Phong không dám để cho Dương Họa Y đi, Dương Họa Y nói rằng cô tin tưởng anh.
Anh quay đầu xe rồi lái thẳng đến trang viên Lệ Thủy.
“Em quay lại cũng không có ý nghĩa gì cả.
Em sẽ không bao giờ có thể tranh luận được với những người có vấn đề về não bộ đâu” Hà Dĩ Phong suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Điều đáng sợ nhất chính là không phải là những kẻ điên, mà là những kẻ ba phải, không kiên định, ích kỷ vụ lợi và giả vờ không hiểu người khác nói gì.
Thật trùng hợp là em gái em thuộc cả hai loại người này”
Dương Họa Y cười nhẹ: “Đúng thế, vậy nên tôi quyết định để con bé đi, cho dù con bé không muốn, nó cũng buộc phải về nhà họ Dường”
“Em nghĩ thông suốt rồi?”
“Đúng vậy, tôi không thể vì nó mà hủy hoại cuộc hôn nhân của chính mình được.
Tôi phải sống cho chính mình chứ” Nửa tháng nay, Dương Họa Y luôn suy nghĩ tìm cách cân bằng mối quan hệ giữa nhà họ Dường và Nhan Từ Khuynh.
Cô vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, cô không muốn mất Nhan Từ Khuynh, cũng không muốn Dương Nhã Tuyết tự tử.
Nhưng lời nói vừa rồi của Hà Dĩ Phong đột ngột làm cô tỉnh giấc.
Nếu Dương Nhã Tuyết không muốn chết thì dù có tự tử bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ mất chút máu mà thôi.
Hơn nữa, nếu Dương Nhã Tuyết thực sự muốn chết, thì sẽ sắp xếp để có người ở bên cạnh cô ta 24/24, lắp camera trong phòng, cài định vị trên người cô ta…
Chạm vào vết thương vừa mới khâu trên trán, Dương Họa Y cảm thấy vết thương này chính là thứ mà mình đáng phải nhận.
Không lỡ rời xa gia đình, thương mẹ, lo lắng cho em gái, những chuyện này không phải là để bao biện… Chỉ cần cô bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.
Cho dù không có Nhan Từ Khuynh, cô cũng có thể nghĩ ra cách để giải quyết tất cả những chuyện này.
Mọi lý do đều chỉ là bao biện cho sự yếu đuối, cô không thể hy sinh hạnh phúc của mình cho sự tùy hứng của Dương Nhã Tuyết được.
Cứ coi như cô ích kỷ thì ngay cả khi Dương Nhã Tuyết chết thật, cô chỉ cảm thấy áy náy, chứ không hề cảm thấy hối hận.
Nhưng kể từ khi Nhan Từ Khuynh rời đi, mỗi ngày trôi qua đều là những ngày đau khổ đối với cô.
Cuối cùng sau khi Dương Họa Y hạ quyết tâm, cô dựa lưng vào ghế, thả lỏng người một chút.
Hà Dĩ Phong liếc cô một cái, hỏi cô: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi quay lại nói rõ mọi chuyện với Nhã Tuyết, lập tức cho người đưa nó về nhà họ Dường” Khóe môi Dương Họa Y hơi nhếch lên, dường như cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Đợi Nhan Từ Khuynh quay lại, thấy mình đã giải quyết xong chuyện này, chắc anh sẽ không tức giận đâu nhỉ.
Trang viên Lệ Thủy.
Hà Dĩ Phong vốn bố trí bốn nhân viên bảo vệ, hai bảo vệ bên ngoài và hai người canh gác bên trong.
Nhưng khi vừa bước vào cổng, anh ta thấy bên ngoài không có một nhân viên bảo vệ nào cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...