Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Dương Họa Y khó khăn mở miệng: “Bà đi đi.”
Bà Trần cần thận hỏi lại: “Mợ sẽ không ra tay với con gái tôi chứ?”
Dương Họa Y mệt mỏi lắc đầu, tính toán với bà Trần có tác dụng gì đâu? Chẳng qua bà ta chỉ là kẻ dưới nghe theo mệnh lệnh mà làm việc thôi, người thật sự không muốn cho mình mang thai là Hoàng Ánh.
Dù sao thì cô tính toán với bà Trần cũng không đúng.
“Bà đi đi, chuyện này cứ cho qua như thế đi, đừng nhắc lại chuyện này với ai cả.
Nhưng mà, sau này bà cũng không cần đến trang viên Lệ Thủy này quét dọn nữa.”
Bà Trần có chút áy náy: “Thật xin lỗi, mợ chủ.”
Nhưng cũng chỉ là áy náy, cũng không hề hối hận.
Bà Trần cũng cảm thấy Dương Họa Y không tốt, là Dương Họa Y không biết kiểm soát hành vi của mình, không thể trách người khác được.
“Chờ một lát.” Bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh mở miệng, gọi bà Trần lại.
“Cậu chủ còn có chuyện gì dặn dò?”
“Sau này bà cũng không cần ở lại nhà họ Nhan nữa.
Hôm nay trở về nói với mẹ tôi chuyện này đã bại lộ rồi, sau này tôi sẽ không cho bà ấy làm chuyện thế này nữa.
Nhiều nhất sang năm sẽ có cháu trai cho bà ấy ôm”
Bà Trần gật đầu, im lặng đi ra ngoài.
“Nhan Từ Khuynh, có phải anh đã biết từ sớm mẹ có khúc mắc với em, thậm chí là chán ghét em.
Cho nên anh mới gấp gáp muốn em sinh đứa bé?”
Anh không trả lời là ngầm thừa nhận.
Dương Họa Y mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, trong lòng vô cùng khó chịu.
Mẹ chồng làm cô nghĩ bà ấy thật sự yêu thương cô như con gái, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, có một ngày bà ấy lại đối với mình như thế.
Nhưng mà chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Vì sao mẹ chồng lại nghỉ ngờ mình, lúc trước khi tấm ảnh cô và Hạ Huy Thành ôm nhau đến tay bà, rõ ràng bà còn tin tưởng mình.
“Họa Y, chúng ta có đứa bé thì tốt rồi.” Nhan Từ Khuynh cũng ngồi xuống cùng cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Mẹ dễ mềm lòng, chỉ cần cho một đứa cháu trai cho bà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
“Mẹ không muốn em sinh con, chuyện này là vì sao…”
Cô không nghĩ ra được, Hoàng Ánh đối với cô như con đẻ, bỗng nhiên lại thay đổi thái độ.
Dương Họa Y từ dưới đất đứng lên: “Em muốn về nhà họ Lâm.”
“Nghe anh, có con rồi hãy về.”
“Vì sao thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao mẹ lại đối xử với em như vậy?”
Nhan Từ Khuynh ôm cô, không nói gì, cũng không cho cô rời đi.
Vì sao lại đối với cô như thế ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...