Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Phương thức như thế, cô tuyệt đối không chấp nhận.
Nhan Từ Khuynh rời khỏi cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình yên tĩnh một chút, sắp xếp dòng suy nghĩ.
Một tiếng sau.
“Reng reng reng reng…” Chuông cửa vang lên.
Dương Họa Y mỡ cửa, lại phát hiện là anh trai giao thức ăn nhanh.
“Có phải anh đi nhầm chỗ không, tôi không có đặt thức ăn nhanh.”
“Không sai đâu, có người sợ cô ờ nhà ngột ngạt nên đặt cho cô chút bánh ngọt.”
Anh trai giao thức ăn nhanh nhét toàn bộ món hàng ôm trong ngực vào ngực của Dương Họa Y, cũng không để cô ký nhận đã trực tiếp rời khỏi.
Dương Họa Y đành phải mang đồ về phòng.
Vẻ mặt cô mờ mịt mở hộp đồ ăn ngoài to bự ra nhìn thì phát hiện bên trong không chỉ có bánh ngọt mà đồ ăn mặn và canh đều có.
Hơn nữa, đều là những món cô thích ăn nhất, ở góc trên cùng của bao bì còn có nhãn hiệu của cửa hàng.
Là cửa hàng cô thích nhất, mà còn thường xuyên đi ăn với Nhan Từ Khuynh.
Cô cũng nhớ từ trước đến nay nhà hàng đó không có giao hàng online.
Người có thể khiển một nhà hàng không giao hàng online phá lệ cũ cũng chỉ có Nhan Từ Khuynh.
Cô đang nghĩ phải xử lý đống này làm sao thì điện thoại di động bỗng “è è” rung hai tiếng, là Nhan Từ Khuynh gửi tin nhắn đến.
“Nhận được chưa? Ăn đồ ăn tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”
Dương Họa Y hơi hơi buồn cười, rõ ràng người tức thở hồn hền đá cửa đi là chính anh.
Nhưng giờ lại hỏi cô có phải còn tức giận hay không á?
Thật ra, cô cũng biết đây là cách mà Nhan Từ Khuynh muốn làm hòa.
Cô chưa trả lời tin nhắn của anh ngay mà mờ đồ ăn ngoài anh kêu người ta đưa đến, cô hạnh phúc ăn.
Cô ăn xong súc miệng cũng không chờ anh, trực tiếp lên giường, chọn một quyển sách ở phòng đọc sách cầm về phòng ngủ, đọc một lát rồi nằm xuống ngủ.
Lúc Nhan Từ Khuynh trở về thì thấy đồ ăn được giao ở phòng khách bị ăn hết sạch, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hơi hối hận, đáng nhẽ ra, anh hẳn là tự mình mang về mới đúng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đen ngòm, người trên giường đã ngủ.
Anh khẽ thở dài, rón ra rón rén đi tới, vén chăn lên chui vào.
Anh vừa trở về, trên người còn dính không khí lạnh của bên ngoài, Dương Họa Y lập tức tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh trong bóng tối.
Cô liếc nhìn anh một cái, trở mình, xoay mặt về phía bên kia, tiếp tục ngủ.
Nhan Từ Khuynh nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người ra, ôm cô vào ngực, nói: “Vẫn còn giận à?”
Dương Họa Y mím môi, không nói chuyện.
Anh co được dãn được, cắn lỗ tai cô, dịu dàng dỗ cô: “Anh sai rồi được không nè? Anh không nên nổi giận với em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...