Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!


Dương Nhã Tuyết lén lút để vừa cười vừa nói cảm ơn chị mình.

Điện thoại lại vào trong túi, Cầm quần áo rồi nhưng Dương Nhã Tuyết vẫn đang nấn ná đứng đó mãi chưa chịu đi.

Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Nhan Từ Khuynh từ trong phòng tắm bước ra, cô ta vội vàng dời tầm mắt của mình nhìn qua.

Nhan Từ Khuynh không có thói quen vừa tắm xong đã mặc quần áo, anh chỉ tùy tiện lau qua mấy cái rồi quấn khăn tắm quanh eo rồi cứ thế bước ra.

Anh vốn dĩ có suy nghĩ muốn dọa Dương Họa Y một chút lại không ngờ rằng Dương Nhã Tuyết cũng đang ở đây.

Thế là sắc mặt vốn đạng mang theo ý cười lập tức sầm xuống: “Sao cổ lại.ở đây?
“Em đến hỏi mượn quần áo của chị em, còn muốn nói chuyện với chị ấy một lúc, Em với chị em…”
Cô ta còn chưa nói dứt câu đã bị Nhan Từ Khuynh cắt ngang: “Đi ra ngoài.”
Dương Nhã Tuyết vốn dĩ còn muốn nói thêm, thế nhưng cô ta nhìn thấy sắc mặt âm u của Nhan Từ Khuynh liền ngoan ngoãn đi ra.

“Anh rể, chúc ngủ ngon.”

“Chị, chúc ngủ ngon.”
Rời khỏi phòng, cô ta đưa tay sờ sờ lên túi áo.

Dù sao chuyện mà cô ta muốn làm cũng đã thành công rồi.

Lần này để xem cô ta có chọc tức chết con nhỏ Cố Thanh Mạn chết tiệt không.

Sau khi Dương Nhã Tuyết đi ra, Nhan Từ Khuynh đi ra khóa trái cửa phòng lại, rồi ôm chặt Dương Họa Y vào trong lòng ngực mình.

Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn phảng phất hơi nước nóng.

Nước đọng lại cũng chưa lau khô hết, giống như hỗn hợp thuốc nước giúp hai người hòa quyện vào một chỗ.

Anh dán sát vào bên tai cô, giọng nói tuy rằng vẫn.

bình tĩnh nhưng có,thể nghe ra được sự không vui trong đó.


“Đã muộn đến thế này rồi, cô ta muốn vào là em để cho cô ta vào à? Hả? Em không sợ cô ta có ý định phá rối à2”
“Nhưng đó là em gái cửa tôi, tôi cũng hết cách với em ấy”
Nhan Từ Khuynh đương nhiên hiểu rõ tính cách của cô.

Cô cực kỳ quan tâm đám người nhà mặt là người nhưng lòng dạ không khác gì cầm thú này.

Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như cô ta không muốn ở trong nhà họ Dường, tôi có thể tặng cho cô ta một căn nhà.

Nhưng việc cô ta cứ ở đây thì tuyệt đối không thể được: Nơi này là căn phòng mà anh đã thiết kế đặc biệt dành riêng cho cô, là nơi dành riêng cho tình yêu của hai người bọn họ.

“Qua hai ngày nữa tôi sẽ bảo nó đi về.”
“Ba ngày.” Anh giơ ra ba ngón tay lên, nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo của cô và nói: “Nhiều nhất là ba ngày cô ta nhất định phải đi khỏi đây.”
Con nhỏ Dương Nhã Tuyết giống hệt như ông già bố cô ta, lòng tham không đáy, tâm tư không chút trong sáng.

Nếu để cô ta ở lại lâu dài, tuyệt đối là mối nguy hiểm.

“Tôi sẽ cố gắng”
“Không phải là cố gắng, mà là phải.” Anh nói xong.

liền cúi xuống bế ngang cô lện, đè lên phía trên, ép cô xuống phía dưới: “Làm tài xế cho em một ngày trời rồi, cũng phải đến lúc tôi thu lấy một tí lãi lời chứ nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui