Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!


Lão nhị rút tay về, lão tam lập tức tiến lên thế chỗ, nâng Dương Họa Y lên cùng với lão đại ném cô vào trong căn phòng.

“Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta không có phúc hưởng thụ.”
“Phúc? Hai tên đần độn chúng mày, muốn giữ mạng hay là muốn đàn bà?”
“Lão đại, không thể vừa muốn tiền vừa muốn đàn bà được sao?”
Lão đại khinh bỉ nhổ nước miếng vào hai người bọn họ: “Đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đây là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu hôm nay chúng ta dám đụng vào, cho dù có thu được đống tiền từ cô cả thì cũng chưa chắc còn mạng để tiêu!”
“Vậy thì người đàn ông đó đêm nay…”
“Người đàn ông đó, sống hay chết liên quan gì đến chúng ta?” Lão đại nham hiểm nói: “Dù sao trong phòng cũng đã lắp camera, người cũng đã đưa đến rồi.

Chúng ta sẽ rời đi sau khi kiếm được mười bảy tỷ rưỡi.”
“Vẫn là lão đại chu đáo.”
Dương Họa Y bị ném trên giường lớn trong phòng khách sạn, tác dụng của thuốc đã bắt đầu, cả người cô mỏi nhừ không chút sức lực, cô muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng thậm chí không đủ sức đề cử động ngón tay của mình.

Mắt cô dần dần mờ đi, cô cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt vẫn không thể mở được.


Lão đại liếc nhìn cô và ra chỉ thị: “Nhanh đi thôi, đừng làm hỏng chuyện.”
Thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật yếu ớt.

Sau đó công dụng giảm đi khá nhiều, ngoài việc nhìn người bên cạnh vẫn có chút mơ hồ, thì sức lực cũng hồi lại được một chút.

Chỉ là thân thể đột nhiên có chút kỳ quái, giống như bừng nhiệt, rất nóng.

Nó không giống như cái nóng của da thịt, trong người cô như có ngọn lửa đang bùng cháy, và hơi nóng từ tận sâu trong cơ thề tràn ra.

Cô cố gắng bước ra khỏi giường nhưng vẫn không đủ sức để đứng vững, vừa đặt một chân xuống đất lập tức ngã xoài ra sàn.

Ở lại đây không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì, dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.

Cô chống tay nhoài người trên sàn, dù phải bò cũng phải bò được ra ngoài.


Nhưng mới bò được hai bước thì đã chẳng còn chút sức nào, toàn thân cô nóng ran, ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến đang cắn vào người.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Huy Thành kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm trên sàn nhà.

Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Họa Y, Họa Y em bị sao vậy?”
“Anh, anh Huy Thành?” Lúc này cô nhìn ai cũng mơ hồ, gắng sức dụi mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ.

Điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng là cơ thể nóng bỏng của mình: “Anh Huy Thành, có thật là anh không?”
“Là anh! Họa Y rốt cuộc là em bị sao vậy?” Cả người cô mềm nhữn, không thể dùng sức, mặt đỏ ửng và cơ thể vẫn nóng bừng, không bình thường chút nào.

Họa Y như vớ được phao cứu mạng, túm lấy gấu áo anh ấy: “Sao anh lại… Đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Chúng ta, chúng ta đi mau… Chúng ta… Đi mau… Chờ những người đó quay lại sẽ không đi được đâu…”
“Có người gửi tin nhắn cho anh, chụp ảnh em và Lan Châu ở quán bar, sau đó gửi địa chỉ này, anh vội vàng chạy tới.” Hạ Huy Thành thấy cô yếu ớt như vậy, chật vật ngồi không yên, không thể không đỡ cô.

Khi hai cơ thể chạm vào nhau, cô định nói gì đó nhưng tất cả những gì cô muốn nói đều biến thành tiếng nghẹn ngào: “Ữm…”
Cơ thể Hạ Huy Thành giống như thuốc giải, nơi nào anh ấy chạm qua cũng thật thoải mái.

Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tinh thần Dương Họa Y cũng không còn rõ ràng, cô nức nở kêu lên, nóng quá, ngứa quá, khóe mắt chợt rơi lệ, cô cuộn mình thành một quả bóng, làm thành động tác cực kì đáng thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui