Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!


Nhan Từ Khuynh di tới, cái bóng đồ dài trước mặt cô: “Chân không khỏe mà cứ đi tùm lum, tối như Vậy mới về, cũng không sợ bệnh cũ tái phát à.”
Vế trước.

VỆ Sau câu này không liên quàn với nhau, nghe còn như có chút ý xót xa Nếu là sáng nay, e rằng cô còn cảm thấy ấm áp, cho rằng anh vẫn quan tâm cô.

Nhưng mà hiện tại, cô lại chỉ cảm thây nực cười Cô nở nụ cười lạnh lùng, đứng thăng hông, bước đi ngang qua người anh.

Phớt lờ anh?
Nhan Từ Khuynh nhíu mày, hay là cô vẫn tức giận vì chuyện hôm qua.

“Tôi nói cô có nghe không đó?“Anh bước nhanh về trước, chắn trước mặt cô.


“Nghe rồi.”
Trên mặt cô không còn vẻ dịu dàng như ban đầu, đôi đồng tử đang nhìn anh với vẻ dửng dưng như nước, không chút lăn tăn: “Sao tự nhiên anh trở về? Đi đã rồi?”
“Hôm nay cô cứ lạ lạ thế nào ấy.”
Anh đi đến trước mặt cô, ÿ vào chiều cao muốn sờ trán cô, xem có phải cô bị sốt không.

Cô né thoát không dấu vết, mang thái độ lạnh lùng tránh ra.

Buông bỏ tự tôn của bản thân, cúi đầu trước cô, vậy mà cô lại không nhận.

Một bụng tức tối, Nhan Từ Khuynh nghĩ đến mấy câu hôm nay Hà Dĩ Phong nói với mình, lại nhịn xuông Anh ôm lấy cô từ bên cạnh, ôm chặt cô trong vòng tay, cô gái này vừa từ ngoài về, người vẫn còn hơi lạnh Anh nắm lấy hai tay cô, xoa nhẹ nhàng đề sưởi ấm Anh nhẫn nại hỏi cô: “Hôm nay cô sao vậy? Tâm trạng không vui?”
Cô không nói, chỉ nhếch mép, cười mìa mai; “Tâm trạng tôi có tốt hay không, anh quan tâm sao?”

Nhan Từ Khuynh dựa cằm lên đầu vai cô, trìu mến xoa rồi lại ấn, nói: “ Tôi hôm đó là tôi sai, không nên đề mấy cô “tiếp viên“ dựa sát vào người mình.”
Câu này là xuống nước, cũng là giải thích.

Giải thích mùi nước hoa trên người ngày đó chỉ là do xã giao, anh không hề chạm vào mây cö đó Ý cười bên miệng cô càng đậm: “Thật không? Đường đường là tổng giám đốc Lâm, cần thiết xã giao trong phòng làm việc với thư ký?”
“Đề tôi đoán, nội dung trao đổi là gì nào?“ Cô duôi ngón tay chọt chọt cổ áo anh, từ từ di chuyền đến lồng ngực, rồi thu lại: “Tôi đoán không ra, chỉ người trong cuộc mới biết được.”
Anh hôn một cái lên trán cô, cười cười: “Cô đang ghen.”
Dương Họa Y như cười như không nhìn anh, ghen? Đúng rồi, hôm đó, cô đã ghen, nhưng hiện tại, cô sẽ không ghen nữa Nếu như đây chỉ là một cái bẫy của anh, anh đứng bên xem kịch, biển cô thành đạo cụ, vậy cô cân gì phải nghiêm túc chứ.

Có điều, Nhan Từ Khuynh cũng thật sự tàn nhẫn, biết tình yêu là huyệt tử của phụ nữ.

Anh dùng tình cảm của cô, báo thù cho cuộc hôn nhân của anh Đáng buôn bit bao… Hêt lần này đến lần khác anh còn phải đóng giả dáng vẻ tình cảm sâu nặng “Cuối cùng cô cũng biết ghen rồi, Dương Họa Y.”
Trong lòng anh không phải không vui, từ lúc ban đầu chăng mảy may quan tâm, đền biết ghen tuông, Dương Họa Y cuôi cùng đã không còn bơ mặt lạnh lùng với anh nữa rồi Nhan Từ Khuynh ôm cô càng chặt, cúi đầu định hôn môi cô Cô lại duôi tay ngăn miệng anh lại, đầy anh ra, lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi.”
“Họa Y mệt à con? Vậy con mau ăn tôi, ăn xong lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Đúng lúc Hoàng Ảnh đi đến, thấy con dâu và con trai đang ôm nhau, cho răng cuối cùng họ đã làm hòa, bà cười rạng rỡ: “Mau dọn món lên, sắp chín giờ rồi, chắc Họa Y đói bụng lắm rồi.”
Dương Họa Y cứng người, trong lòng vừa chua xót vừa quặn thät Dù cho Nhan Từ Khuynh đã lừa cô, nhưng Hoàng Ánh thật sự quan tâm cô: “Con cảm ơn mẹ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận