Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Cô hít hít mũi một cái, sau đó dần bình tĩnh lại.
Vừa hay lúc này bên ngoài thang máy.
có người muốn nhấn nút đi vào, cửa thang máy lập tức mở ra, hai tay Dương Họa Y che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hà Dĩ Phong bước nhanh đuổi theo: “Giận rồi à? Tôi đùa em một chút thôi mà, để tôi đưa em về nhà họ Nhan có được không, hiện tại để em một mình lang thang ngoài đường cũng không thích hợp, tôi sợ trên đường em lại gặp chuyện không may.”
“Tôi không muốn quay về nhà họ Lâm.”
Hiện tại quay về nhà họ Nhan chỉ làm cho cô càng thêm khó chịu.
“Vậy nhà họ Dường thì sao?”
Cô lắc đầu, nếu như đề cho cha nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của cô, cuối cùng cũng sẽ không quan tâm mà còn trách cô tại sao không làm cho Nhan Từ Khuynh đề ý đến mình.
Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ: “Vậy cuối cùng em muốn đi đâu, dù sao cũng phải nói ra địa chỉ thì tôi mới đưa em đi được.”
Dương Họa Y suy nghĩ thật lâu, sau đó mới phát hiện bản thân mình ngay cả một chỗ để dừng chân cũng không có, ngoại trừ nhà trọ của Hạ Lan Châu cũng thật sự chẳng còn nơi nào khác đề đi.
“Hơ hơ, được rồi được rồi! Làm gì mà lúc nãy em lại khóc dữ đến như vậy, bà nội của tôi ơi, tôi cũng sợ em thật đấy.”
Nhờ vào biểu cảm trêu đùa cùng câu nói thoải mái này của Hà Dĩ Phong, rốt cuộc cũng làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.
Cô chân thành nhìn anh, thật lòng cảm động sự quan tâm của người này: “Cám ơn anh, Hà Dĩ Phong.”
“Ôi ôi, này Dương Họa Y, hiện tại biểu hiện của em có hơi kì lạ rồi đấy, em sẽ không phải vì chuyện ban nãy mà cảm thấy thật ra tôi cũng rất tốt, sau đó kìm lòng không được mà chuyền sang yêu tôi luôn đúng không?”
“Bệnh thần kinh.”
Dương Họa Y cho anh một đấm không nặng không nhẹ.
” y được rồi, bà nội của tôi ơi, em nói tôi bệnh gì thì là bệnh đó, chỉ cần em đừng khóc nữa là được.”
Dương Họa Y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, không phải lúc nãy trên tầng mười tám anh nói có chuyện cần làm hay sao, nếu như rất gấp thì sao anh không mau đi đi? Nếu như anh còn đưa tôi về thì không phải sẽ làm chậm trễ chuyện của mình hay sao?”
Anh thở dài: “Không sao cả, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Dù sao chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi, chỉ cần tâm trạng của cô không sao thì mọi chuyện đều ồn.
Hà Dĩ Phong cùng với Dương Họa Y đi xuống bãi đồ xe ngầm, anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho cô, sau đó mới vòng sang ngồi vào ghế lái.
“Nói đi, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”
Dương Họa Y thất thần cầm lấy dây an toàn, không trả lời câu hỏi của anh.
Anh quay đầu sang nhìn về phía cô, ánh mắt vừa không thể tin lại mang theo một chút tò mò: “Này, không phải chứ, em thảm đến nỗi ngay cả một chỗ đề đi cũng không có sao?”
Cô hơi buồn bực mà cãi lại: “Cái gì mà thê thảm đến nỗi không có chỗ đề đi, trước đây tôi ở nước ngoài vài năm, sau đó vừa mới trở về không bao lâu, làm sao có thể giống như mấy người các anh, một con thỏ mà có tận hai ba cái hang.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...