Không khí gia đình đầy ấm áp vui vẻ.
- Tiền bối, anh ăn cái này đi!
Cô dịu dàng gắp cho anh một miếng thịt bò, anh cũng vui vẻ đón nhận.
- Cảm ơn em, tiểu Yên.
Anh cũng đáp lễ lại cô bằng một miếng chả giò, cô cũng hạnh phúc đón nhận.
- A! Cảm ơn anh. Anh tốt với em quá.
Không khí ấm áp, hạnh phúc bao trùm họ như nắng mùa xuân vậy...
Chỉ có điều...
Gương mặt tối sầm đầy u ám kia đang giận dữ. Giống như hắn chỉ là kẻ dư thừa trong cái nhà này vậy, hắn ngồi đây chỉ để xem cảnh tình cảm thắm thiết này hay sao?
Thật đáng ghét mà, hắn nên phải làm gì đây!
Cô dám ngoại tình ngay trước mặt hắn ư!
Từ ngày mai khỏi xuống giường...
Hắn bá đạo tuyên bố, khóe môi khẽ nhếch lên.
-----
- Tiểu Yên để anh phụ em dọn chén!
- Dạ được.
- Tiểu Yên để anh phụ em rửa chén!
- Vâng ạ!
- Tiểu Yên...
...
Rắc...
Chiếc ly bể thành nhiều mảnh, rơi tung tóe dưới chân hắn. Từng mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào tay hắn, sự nhẫn nại của hắn đến đây nên kết thúc rồi...
- Thôi đủ rồi.
Hắn giật Yên Yên lại phía mình.
Không thể chịu nổi được nữa, cái cảnh tượng gớm ghiếc đó.
- Đừng đụng vào vợ tôi nữa! Anh không thấy mình mặt quá dày hay sao!
Hắn hét lên, cánh tay vẫn ôm chặt cô, lực siết càng ngày càng mạnh hơn.
Cô hốt hoảng nhìn bàn tay hắn, từng giọt từng giọt máu tươi chảy ra từ tay hắn, khiến cô cảm giác hơi...đau lòng...
- Anh...anh bị thương rồi!
Anh thấy vậy liền lên tiếng, ánh mắt cô lo lắng nhìn hắn ta khiến anh có cảm giác không ổn tí nào! Cô không phải đã động lòng vì hắn ta rồi chứ...
- Tiểu Yên, anh có chuyện muốn nói!
Cô quay lại, ánh mắt đang lo lắng cho vết thương ở bàn tay hắn nhìn anh. Anh cảm thấy chỗ ngực trái đầy khó chịu, ánh mắt đó cô chưa bao giờ nhìn anh như vậy.
- Em xin lỗi, tiền bối, giờ cũng đã muộn rồi, em cũng phải xử lí vết thương cho anh ấy! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói! Được không?
Ánh mắt đó...ánh mắt lo lắng đó, rồi câu nói từ chối đó nữa, khiến anh không hài lòng tí nào, trái tim anh tự dưng cuộn thắt lại...
- Tiểu Yên...
Anh cố gắng gọi cô, chỉ cần cô quay lại nhìn anh một lần thôi, chỉ một lần thôi...
Hắn bực mình với sự lằng nhằng của anh, gương mặt nổi đầy gân xanh, giọng nói đầy ghen tuông cất lên.
- Anh không nghe gì sao! Mau về đi, chúng tôi còn phải... nghỉ ngơi!
Hai chữ cuối hắn cố ý nói chậm lại, tỏ vẻ đầy gian tà.
Anh đau lòng, hàng mi hơi cụp xuống nhìn người con gái anh yêu đang lo lắng vì một tên đàn ông khác. Giọng nói nhẹ nhàng quay sang nói với cô.
- Được rồi, vậy em nghỉ sớm nha, có gì cứ gọi cho anh, điện thoại anh mở 24/24 là vì em.
Anh quay gót bước ra cửa, quay mặt lại nhìn cô một cái...
Cô vẫn không thèm để ý anh...dù chỉ một giây...
Nếu ngày đó, anh không đi du học, mà tỏ tình với cô thì người đàn ông cô đang nắm tay, đang lo lắng hiện giờ không phải là hắn ta...
Mà là anh...
Tiểu Yên, anh yêu em, đến khi nào em mới chịu hiểu đây hả!
Bóng dáng cao lớn khuất dần trong bóng tối, bước chân đầy nặng nề rời đi...
Anh sẽ không bỏ cuộc đâu...
Anh sẽ khiến em phải yêu anh...
----
- Anh bị sao vậy, tự dưng lại bóp bể cái ly!
Cô ngồi đối diện hắn nhẹ nhàng dùng bông thấm máu trên tay hắn, hắn ngồi gọn lại, ngoan ngoãn y như một chú cún.
- Tại em...
Hắn tính nói gì đó lại ngập ngừng...
Chẳng lẽ hắn phải thừa nhận mình đang ghen trước mặt cô sao.
Ha Ha! Nực cười! Lòng tự trọng của hắn không cho phép.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, nghĩ gì mà cười đểu vậy!
- Anh...đang ăn giấm sao?
Cô hơi ngập ngùng hỏi hắn, lần trước cô nắm tay một người đàn ông trong bữa tiệc thì đêm đó hắn lại điên cuồng muốn cô, còn lần này chắc lại thấy cô và anh Lâm thân thiết nên bóp bể cái ly đây mà.
Gương mặt hắn bỗng dưng đỏ ửng khi nghe cô nói trúng tim đen của hắn.
Cô trợn tròn mắt, hắn...đang...đỏ mặt sao?
Ôi trời ơi! Dễ thương dữ!
Hắn quay mặt đi, gương mặt đỏ ửng càng ngày càng đậm hơn, đặc biệt là khi cô đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Đừng nhìn nữa!
Hắn xấu hổ nó, cô không quan tâm, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy gương mặt hắn, rồi lại nhìn chằm chằm, khoảnh khắc dễ thương này hiếm lắm mới thấy mà. Ánh mắt cô và hắn chạm nhau...
Khoảnh khắc ngọt ngào này bỗng dừng lại trong tích tắc, nhịp tim đập mạnh hơn, không gian như lắng động lại, không khí đột ngột trở nên khác thường, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô.
Gương mặt cô cũng không tự chủ được mà đỏ ửng lên.
Gần quá, gần đến nổi có thể... nghe thấy.... tiếng hơi thở của anh ấy...
Gần quá, mình dường như có thể nghe được... tiếng đập nhịp tim "thình thịch" của cô ấy...
Hắn không thể kiềm chế dục vọng được nữa, mạnh mẽ nhấc bổng cô lên, rồi tiến thẳng về phòng ngủ...
---- hết chap 24 ----
Nếu thấy hay thì cho Hoài 1 sao nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...