Tư Đàm vừa từ dưới lầu đi lên đã đụng mặt Chiêu Thần từ trong phòng Vương Tư Ngôn bước ra.
Cô đi lướt qua mặt cậu ta, sắc mặt không được tốt, hình như còn đang khóc.
Cậu ta nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy chạy thẳng vào phòng, rồi nhìn về phía cánh cửa mở hờ của phòng anh, chậm rãi đi vào.
Lúc mở cửa ra, đã thấy Vương Tư Ngôn ngồi bên cạnh cửa sổ, trên bàn là một chai rượu đang uống dở.
Cậu ta rất ít khi nào thấy anh uống rượu, lần gần đây nhất có lẽ là lúc gặp anh ở trong xe, khi Nhục Chi Độc tái phát.
Đứng ở sau lưng anh, Tư Đàm hỏi.
"Thiếu gia.
Tiểu thư làm sao vậy?"
"Hình như cô ấy không được vui lắm, còn giống như đang khóc nữa."
Bàn tay cầm bình rượu lên của Vương Tư Ngôn khựng trong giây lát rồi tiếp tục rót đầy ly.
Giọng của anh vang lên rất trầm, giống như mang theo một nỗi niềm rất khó diễn tả.
"Tư Đàm.
Cậu có biết sao khi tôi rót rượu thật nhiều vào cái ly này, thì sẽ thế nào không?"
Cậu ta khựng lại nhìn chăm chăm vào ly rượu trên tay và khuôn mặt của anh, khuôn mặt ấy không lộ rõ cảm xúc gì, nhưng cũng không hề gọi là vui vẻ.
"Sẽ tràn ly ạ?"
Vương Tư Ngôn cười nhạt, gật đầu một cái rồi uống cạn.
Tư Đàm cảm thấy anh rất lạ, nhất là sau khi Chiêu Thần lớn hơn một chút, nói chính xác hơn là đang trong thời điểm này.
Cậu ta cũng nhìn ra được bọn họ khi đứng cạnh nhau không có chút gì gọi là chênh lệch, thậm chí còn rất xứng đôi.
Chỉ trái ngược tính cách một chút, rằng nếu như Chiêu Thần là cô gái nhanh nhẹn, hoạt bát, đáng yêu, thì Vương Tư Ngôn lại lạnh lùng, trầm tính.
Tuy không nói ra, nhưng cậu ta hiểu anh là người sống tình cảm, rất hiếm ai có được tính cách giống như anh.
Anh không thích nói nhiều, chỉ cần thấy không vừa mắt hoặc thấy mũi lòng thì sẽ dùng hành động nói lên tất cả.
Việc anh chăm sóc và nuôi dưỡng Chiêu Thần từ nhỏ, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, nói không có tình cảm chính là nói dối.
Tư Đàm không nhịn được khúc mắc trong lòng mình, nhìn Vương Tư Ngôn nói.
"Thiếu gia.
Tôi có thể nhìn ra được, tiểu thư rất thích cậu."
Anh ngước mắt nhìn cậu ta, hỏi với vẻ rất hiển nhiên.
"Như vậy thì sao?"
Câu hỏi này khiến Tư Đàm ngây ra, trong giây tiếp theo không biết nên lấp đầy sự im lặng này như thế nào.
"Cảm giác nhận ra được trong lòng mình muốn một thứ gì mà không thể nào chạm vào nó, khó chịu đến mức nào cậu có hiểu không?"
"Cậu vì Nhục Chi Độc mà không muốn tiến đến với cô ấy?"
Anh nói một câu rồi lại uống cạn một ly, chai rượu vừa nãy còn đầy ấp bây giờ đã sắp trống rỗng, chuẩn bị bị vứt sang một bên.
Ở gần ngay trước mắt mà giống như xa tận chân trời, chạm vào được nhưng không thể có được, nhìn thấy được mà chẳng nói thành câu.
Lòng dạ con người cho dù có sắt đá đến đâu thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, cũng có hỉ, nộ, ái, ố.
Huống hồ, Vương Tư Ngôn ở bên cạnh Chiêu Thần đã hơn 10 năm trời, khoảng thời gian ấy là cả một thập kỷ.
Ngoài khoảng thời gian cô còn nhỏ chưa hiểu sự đời ra, thì khi cô hiểu chuyện, ngày ngày chạy vòng quanh anh, ôm lấy cổ anh, mỉm cười với anh, không phải anh có thể nhắm mắt là làm ngơ được.
Vương Tư Ngôn cười mà thấy trong lòng mình khó chịu quá, rượu dần dần thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh, lan ra khắp cơ thể mang theo chút cảm giác tê dại.
"Cậu có nghĩ tới một lúc nào đó, nếu như giữa tôi và cô ấy chỉ có một người được sống thì sẽ thế nào không?"
Tư Đàm há miệng, nhìn anh kinh ngạc một hồi lâu rồi nói năng ấp úng, lộn xộn.
"Chuyện này...!Chuyện này không thể..."
"Nhục Chi Độc vốn không tài nào có thể giải được dứt điểm, cho dù có được trái tim của cô ấy đi nữa thì cũng vô ích."
"Chẳng qua cô ấy chỉ là một biện pháp giúp tôi xoa dịu cơn đau.
Đến một thời gian nào đó, cũng sẽ giống như một người uống quá nhiều thuốc giảm đau rồi gây ra thứ gọi là lờn thuốc, có uống nhiều đến mấy cũng vô dụng."
Bấy giờ cậu ta cũng đã hiểu ra được nỗi niềm mà Vương Tư Ngôn luôn mang trong người, như vậy so với những gì mà Chiêu Thần nhìn thấy chẳng đáng là bao.
Một người như anh, cậu ta tự hỏi liệu sức chịu đựng của anh rốt cuộc đạt đến mức độ giỏi cỡ nào, mà chuyện gì cũng tự gánh lấy một mình trong im lặng như vậy.
Sau ngày hôm đó, Chiêu Thần không nói chuyện với anh, anh cũng không buồn hỏi.
Cô thức dậy thì đã gọi Tư Đàm đến đưa mình đi học, buổi trưa giải lao cũng không gọi điện thoại cho anh giống như trước đây đã từng.
Vương Tư Ngôn biết cô đang giận, đang ấm ức không vui.
Không phải anh không muốn để tâm, mà là vì anh muốn mình phải đủ can đảm để trở nên thật vô tình.
Đến một buổi chiều nọ, Vương Tư Ngôn vừa định ra ngoài thì nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
Lúc này Chiêu Thần vẫn đang bận cho kì thi sắp tới nên bài vở rất nhiều, hôm nay còn định sẽ không về nhà.
Anh vừa định nghe máy thì bên kia đã ngắt, cứ như vậy mấy lần khiến anh phải cau mày.
Tay anh bấu chặt vào cửa xe, biết rằng có lẽ người mà mình không muốn gặp nhất cuối cũng cũng sắp xuất hiện.
Một chiếc xe hơi màu đen lướt qua, lúc này Vương Tư Ngôn vẫn đang chăm chú dán mắt vào màn hình điện thoại.
Trong khoảnh khắc nhanh như cắt ấy, chỉ thấy chiếc xe kia chạy chậm lại, cửa xe hạ xuống, một khẩu súng thò ra nhắm chuẩn về phía anh mà bóp cò.
Đoàng.
Tiếng súng vang dội này khiến Tư Đàm vừa từ phòng khách đi ra hốt hoảng.
Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống đất, màn hình cũng bị vỡ.
Anh ôm lấy ngực mình, trên tay dính đầy máu, chiếc áo sơ mi trắng cũng vì thế mà dần dần nhuộm màu đỏ tươi.
"Thiếu gia?"
Tư Đàm mặt tái xanh chạy đến chỗ của Vương Tư Ngôn, giữ chặt lấy cánh tay của anh.
Anh xua tay lắc đầu ra hiệu không sao, nhưng làm gì có ai bị trúng đạn mà vẫn ổn cho được.
Khoé môi anh ứa máu, rồi chúng bắt đầu từ nơi đó trào ra không ngừng.
Cậu ta giữ anh trong tay, một tay choàng qua người anh, tay còn lại không ngừng lau đi vết máu.
"Không được rồi.
Để tôi gọi cho tiểu thư.
Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Vương Tư Ngôn cau mày lắc đầu, cơn đau này khiến anh không tài nào dùng sức nhiều được, nói chuyện cũng khó khăn.
"Đừng.
Đừng...!gọi cho Chiêu Thần."
Máu trong miệng anh trào ra không ngừng, nơi vết thương cũng bắt đầu từ màu đỏ tươi chuyển sang đỏ thẫm.
Anh không khụy chân được nữa mà ngồi ngã lưng mình vào người Tư Đàm.
Chiêu Thần đang bận cho kì thi quan trọng, với tính cách của cô sau khi nhận tin nhất định sẽ liều mạng chạy về nhà.
Thấy anh trong bộ dạng thế này, chắc cô sẽ không chịu được mà ngất đi.
mất.
Anh bấu chặt tay của Tư Đàm, nói lại lần nữa.
"Nhất định...!không được để Chiêu Thần biết.
Nếu lỡ như cô ấy có về nhà, cứ nói...!rằng tôi ra ngoài có việc..."
"Thiếu gia.
Tôi xin cậu đừng nói nữa.
Để tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Thiếu gia."
Trước khi rơi vào hôn mê, câu mà Vương Tư Ngôn nói chỉ có duy nhất một câu, người mà Vương Tư Ngôn lo lắng cũng chỉ có duy nhất một người.
"Hứa với tôi.
Đừng...!nói cho cô ấy biết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...