Trời cũng đã trở tối, không khí trong khu phố cũng dần trở nên yên tĩnh.
Trong căn phòng nhỏ của Nhất Trí Dương, Đường Hoa, vẫn đang ngồi chăm chú cùng cậu làm bài tập.
" Cậu không về nhà ăn cơm sao, cũng đã tối rồi."- Nhất Trí Dương vừa ngồi nhìn quyển vở bài tập, vừa cắn bút suy nghĩ.
" Lười leo lắm, lát ăn nhà cậu một bữa."
Đường Hoa vẫn ngồi ung dung làm bài, trả lời lại Nhất Trí Dương một cách rất thản nhiên.
Việc sang chơi rồi ăn trực nhà nhau dường như đã quá quen thuộc với bọn họ.
" Hôm nay không được."- Nhất Trí Dương hơi cau mày, sự lo lắng hiện rõ trên mặt cậu.
" Có chuyện gì sao?"
" Cha tôi đi công tác về rồi."
Đường Hoa nghe vậy thì độc tác viết bài bỗng dưng khựng lại, cô ngước lên nhìn Nhất Trí Dương, liền cảm thấy một tâm trạng nặng nề rõ rệt trên gương mặt của cậu.
Chơi với Nhất Trí Dương bao lâu nay, đương nhiên cô cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa cậu ấy và cha nặng nề tới như nào, cũng hiểu cậu ấy tôn trọng cha mình như thế nào.
Đường Hoa suy nghĩ xong liền dọn sách vở, tiến ra phía ban công, nhưng không quên nhắc nhở lại cậu.
" Vậy tôi về trước đây, cậu nhớ hoàn thành bài tập đi đấy."
" Được rồi mà, sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Sau khi Đường Hoa đã đi rồi, Nhất Trí Dương mới hít một hơi thật sâu, đứng dậy thu xếp sách vở rồi xuống nhà.
Trong nhà chỉ có mẹ cậu, và một bác giúp việc đã dọn sẵn bữa tối, Nhất Trí Dương mặc một chiếc áo phông đơn giản và chiếc quần thun dài lịch sự tiến xuống sảnh nhà.
Vừa lúc này thì ánh đèn xe của cha cậu ngoài sân cũng chiếu vào, nghe tiếng mở cửa, Nhất Trí Dương liền có chút lo lắng.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông đứng tuổi, mặc bộ vest nâu, đầu đã hai thứ tóc được chải gọn gàng, trên tay là một chiếc cặp sách tay da bước vào.
" Anh về rồi đây."- Cha của Nhất Trí Dương vừa về đến nhà thấy vợ đang ngồi trong phòng khách liền vui vẻ đi tới.
" Anh đã về."
Nhất Trí Dương thấy cha về thì liền tỏ một thái độ lễ phép, nhưng giọng nói thì vẫn rất nhỏ.
" Cha đã về."
Mặt người đàn ông kia thấy con trai, liền trở nên nghiên nghị, chỉ gật đầu một cái đáp lại.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong xuôi, ông liền dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nhất Trí Dương.
" Không đi học bài sao?"
" Bây giờ con đi ngay."- Nhất Trí Dương nghe lời ông, bất giác giật mình.
Mẹ cậu thấy gương mặt cậu đã học tới mệt mỏi, mấy hôm cha cậu vắng nhà, thời gian của cậu hầu hết đều dồn vào máy tính, tranh thủ luyện tập mảng lập trình, không thì là cùng Đường Hoa học nhóm.
" Con cứ từ từ, xuôi cơm rồi hãy học tiếp."
" Không sao ạ."
Nhất Trí Dương nói xong liền lập tức chạy lên phòng, đóng chặt cửa lại, nhìn lên màn hình máy tính là mã code game vẫn đang viết dở.
Mới bình tĩnh ngồi xuống viết tiếp.
Phải tranh thủ lúc cha chưa lên kiểm tra phòng, hoàn thành nốt.
Đây chính là bảng đồ án mà cậu chuẩn bị trước để ứng tuyển vào kì thi đại học, không thể xảy ra sai sót.
Một lúc lâu sau, tiếng cửa phòng của Nhất Trí Dương mở ra, nhưng cậu vẫn không hề hay biết, vẫn tập trung vào màn hình máy tính, hai tay vẫn liên tục nhấn bàn phím máy tính.
" Con đang làm gì thế con trai?"
Cha cậu bước vào, nhìn thấy màn hình máy tính sáng trưng là một nhân vật ảo, liền nghĩ rằng con trai đang chơi game, liền cau mày lại.
" Lại chơi game?"
" Không có ạ.
Con…con đang lập trình ạ…"
Sắc mặt của ông bây giờ cau lại rõ, Nhất Trí Dương nhìn thấy cha khó chịu cũng hiểu rõ là ông đang không vui.
Ông vốn không hề ưa gì cái sở thích này của cậu mà.
" Con nhớ đã từng hứa với ta điều gì không?"
" Con nhớ ạ."
" Được, vậy nhắm làm được thì làm."
" Rầm."
Gương mặt ông căng thẳng, cánh cửa phòng bị đẩy đóng chặt lại.
Lúc này, Nhất Trí Dương mới thở phào.
Chắc do hôm nay tâm trạng của ông vẫn đang vui nên ông mới không nói gì.
Nhưng thực sự điều này lại càng làm cho Nhất Trí Dương thêm lo lắng.
…
Tại căn biệt thự của Lãnh Tư Hàn.
" Bạch Vũ, tôi nhờ ông để ý Tiểu Bạch Thỏ một chút, bây giờ tôi về cô ấy lại biến mất rồi là sao?"
" Thiếu gia…tôi tôi…"
Bạch Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng, đầy sự tức giận của hắn mà tay chân run rẩy.
Ông bây giờ cũng rất lo cho Bạch tiểu thư.
Rõ ràng mới mấy tiếng trước còn thấy con bé đi loanh quanh ở sân trước, bây giờ liền biến mất như vậy?
Lãnh Tư Hàn sau khi đưa Tiểu Bạch Thỏ về nhà thì dặn dò Bạch Vũ để ý cô một chút, sau đó hắn liền chạy tới công ty để xử lí công việc.
Thế mà chỉ trong vòng 2 tiếng hắn vắng nhà, bây giờ Tiểu Bạch Thỏ đang ở đâu hắn cũng không biết, định vị hắn cài trên điện thoại cô bây giờ cũng đã tắt rồi.
" Chu Cần, cậu mau giúp tôi định vị xem điện thoại của Bạch Vi đang ở đâu, kết nối GPS của cô ấy với tôi bị tắt rồi."
" Rõ, thưa sếp."- Chu Cần ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức vào nhiệm vụ.
Lãnh Tư Hàn lúc này như muốn phát điên lên, lúc Thẩm Nhiên Diễm rời bỏ hắn mà đi hắn cũng không lo sợ tới như vậy.
Mới để cô tuột khỏi vòng tay có hơn hai tiếng, tại sao ruột gan hắn cứ nóng lên như lửa đốt vậy?
Những người làm trong nhà cũng cảm thấy bất ngờ.
Chưa bao giờ bọn họ thấy cậu chỉ như vậy.
Lãnh Tư Hàn cứ đứng ngồi không yên, cứ mở đỉnh thoại lên dò GPS ở máy Tiểu Bạch Thỏ, không được liền tắt đi, đi đi đi lại liên tục.
Bỗng điện thoại của Lãnh Tư Hàn reo lên, màn hình điện thoại hiện lên một cái tên " Tiểu tổ tông".
Lúc này, Lãnh Tư Hàn liền cuống quýt bắt máy.
" Em đang ở đâu vậy hả?"
" Chú, có thể qua nhà anh Tu Kiệt …đón tôi được không?"- Giọng nói quen thuộc, nhưng lại có chút nghẹn ngào của Tiểu Bạch Thỏ truyền tới tai hắn.
" Thẩm Tu Kiệt? Sao em lại ở đó?"
" Anh Tư Hàn, không cần đâu, tôi sẽ đưa Vi Vi về."- Thẩm Tu Kiệt ở đầu dây bên kia cầm lấy chiếc điện thoại cướp lời.
Sau đó thì chỉ còn một tiếng tút tút của chiếc điện thoại bị ngắt.
Lãnh Tư Hàn bị ngắt máy thì vội vã chạy lên chiếc BMw đen phóng với tốc độ tối đa.
Tại sao Tiểu Bạch Thỏ của hắn lại ở nhà của tên Thẩm Tu Kiệt kia cơ chứ? Lại còn cái giọng thút thít kia là sao? Tên đó đã làm gì Tiểu Bạch Thỏ của hắn rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...