" Thím Chương, sao hôm nay mấy nhiều món ngon vậy?"- Lãnh Mộc Nghi vừa đi học về, thấy một loạt mùi hương thơm từ vô số món ăn từ trong bếp, liền chạy vào.
" Phu nhân nói tối nay đại thiếu gia và tiểu thư về, nên muốn nấu nhiều món ngon."
" Thật sao ạ?"
" Phu nhân nói như vậy đấy ạ."
Lâu lắm rồi anh hai và chị Bạch Vi mới về đây.
Cũng đã hơn một tháng rồi chưa được gặp lại họ, Mộc Nghi thân nôn quá đi.
" Đúng vậy đấy.
Cha đã nói với ta như thế."- giọng Lãnh phu nhân từ phía cửa bếp vang vào.
Thế là Mộc Nghi chỉ chào mẹ một cái, liền nhanh chóng chạy lên trên phòng chuẩn bị tắm rửa, thay đồ xuống ăn cơm với Bạch Vi.
Mộc Nghi vừa đi lên tầng một lúc, phía cổng Lãnh gia Lãnh Tư Hàn cũng đã lái xe về tới.
Bạch Vi được hắn mở cửa xe giúp đi ra, đứng đợi hắn đưa chìa khóa cho người làm cất xe rồi định đi thẳng vào bên trong thì bị kéo tay trở lại vào người.
" Tay."- Lãnh Tư Hàn đưa bàn tay lớn của mình ra, suốt chặng đường đi hắn chẳng chịu buông tay cô ra, cứ khư khư đòi nắm tay lái xe.
Bây giờ xuống xe rồi cũng muốn nắm lấy tay cô, như muốn đánh dấu chủ quyền vậy.
" Lỡ bà và mọi người thấy thì kì lắm."
" Không kì."
Lãnh Tư Hàn thấy cô có vẻ ngại ngùng, liền một bước tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô vào trong nhà.
Hắn vừa mở cửa ra, quản gia Minh đã đi ra nghênh đón cả hai.
" Đại thiếu gia, Bạch tiểu thư đã về ạ."
" Ừm."- Lãnh Tư Hàn gật đầu một cái.
Lãnh phu nhân lúc này nghe tiếng, cũng từ bếp đi ra.
" Bạch Vi, con về rồi."
" Dạ."
Lãnh phu nhân tiến lại gần phía hai người, ôm lấy Bạch Vi một cái, liền vô tình thấy bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau nhưng bà cũng chỉ làm như không thấy gì.
Nhìn thấy Bạch Vi vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục trên người, liền hiểu bọn họ vẫn chưa tắm rửa ăn uống gì mà đi thẳng tới đây.
" Hai đứa chuẩn bị tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
Bạch Vi con mượn tạm đồ của Mộc Nghi mà thay cũng được."
“Vâng ạ.”
Lãnh Tư Hàn nghe lời mẹ, liền kéo tay Bạch Vi lên trên tầng, bỏ qua cả sự chú ý của quản gia Minh và Lãnh phu nhân.
" Phu nhân, đại thiếu gia và tiểu thư…"
" Chỉ cần thằng bé cảm thấy vui, dù người đó là ai cũng không quan trọng."
Sau khi hai người họ đi lên lầu, quản gia Minh mới tiến lại gần cung kính với Lãnh phu nhân.
Dù sao mấy tháng nay Lãnh lão gia cũng nhờ ông cử người quan sát hai người bọn họ, cũng đủ biết được mối quan hệ.
Lãnh phu nhân tuy ngoài mặt tỏ vẻ rất thương Bạch Vi, nhưng thật ra trong mắt bà Lãnh Tư Hàn luôn là đứa con trai mà bà yêu thương nhất.
Chỉ cần nó được hạnh phúc với những gì nó chọn, thì bà như thế nào cũng được.
Lãnh Tư Hàn đi vào căn phòng đã lâu ngày không ở của mình.
Cũng đã bao nhiêu năm rồi hắn không vào lại đây, thật không ngờ căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng tới vậy, không cần nói cũng đủ biết ai là người vẫn luôn giữ gìn nó, đó là mẹ hắn.
Lãnh Tư Hàn lựa tạm cho mình một bộ quần áo đơn giản rồi đứng lên định tiến vào nhà tắm, lại vô tình đạp vào mắt khung ảnh được đóng khung nguyên vẹn ở trên bàn.
Hắn tiến lại gần bức ảnh, có chút suy tư nhìn vào đó.
Trong khung hình là bắn vào năm 20 tuổi đứng bên trái mặc một bộ vest xanh nhìn trông rất trẻ, bên phải là Lãnh Tư Kỳ đang mặc đồng phục năm 17 tuổi, ở giữa chính là Thẩm Nhiên Diễm…người mà anh đã từng đặt tình cảm của mình trong suốt một năm.
Nhìn bức hình ấy một hồi lâu, dường như Lãnh Tư Hàn đang nhớ lại một thời tuổi trẻ của mình.
Hắn nhớ lại những chuyến đi biển cùng Lãnh Tư Kỳ và người con gái kia, nhớ lại khi ấy hắn đã trao trái tim của mình cho người con gái đó thế nào, nhớ lại rằng hắn đã từng yêu Thẩm Nhiên Diễm.
Vậy mà khi hắn vừa định cầu hôn cô, cô lại bỏ lại hắn mà ra nước ngoài, không một lời từ biệt, khiến tim hắn dường như đã đóng chặt cửa lại.
Những người phụ nữ sau này tiếp cận hắn, đều không thể cho hắn một sự nồng nhiệt giống như trước kia, chỉ là giải quyết ham muôn, dục vọng cho nhau mà thôi.
Cho tới một ngày, hắn gặp được cô nhóc Tiểu Bạch Thỏ kia, hắn mới một lần nữa tìm lại được một sự yên bình đó.
" Chú, đang làm gì vậy?"
Tiếng gọi của Bạch Vi từ phía cửa vào đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Tư Hàn, khiến bắn giật mình quay đầu lại.
" Chưa tắm sao?"
" Mộc Nghi đang tắm chưa xong, chút nữa em ấy xong cháu sẽ tắm.
Chú cứ đứng đó làm gì vậy?"
Bạch Vi thấy hắn cứ đứng ngây ra tại đó, không biết suy nghĩ chuyện gì, định tiến vào trong đó thì hắn cũng đi ra chỗ cô.
" À, không có gì đâu."- Lãnh Tư Hàn vẫn dùng nụ cười dịu dàng đó, tiến tới xoa đầu Bạch Vi.
" Là tại nhớ em quá thôi."
" Chú nói linh tinh gì vậy chứ? Cháu vẫn ở đây mà, nhớ cái gì?"
" Thì nhớ là nhớ thôi."
Lãnh Tư Hàn cúi gần xuống cô, giọng nói nhẹ lại tưởng như đang thì thầm, nhân cơ hội liền hôn nhẹ một cái lên bờ môi mỏng của Tiểu Bạch Thỏ, khiến cô chưa kịp phản ứng gì mà đỏ hết cả mặt lên, theo phản xạ liền đẩy hắn ra.
" Chắc…chắc Mộc Nghi xong rồi đấy…Cháu…cháu đi tắm đây."
Mặt cô nhóc bây giờ cứ đỏ như trái cà, liền kiếm cớ lụi đi.
Lãnh Tư Hàn đứng nhìn theo sau thì chỉ biết mỉm cười bất lực, nuông chiều.
Đúng là cô nhóc này hoàn toàn khác với những người phụ nữ kia, dù đã tiếp xúc với hắn suốt 10 năn nay, cũng đã từng ngủ với hắn, vậy mà bây giờ mới hôn có một cái mà mặt đỏ như trái cà rồi.
Dễ thương thật chứ! Thật chỉ muốn giữ cô ấy cho riêng mình mà thôi.
Lãnh Tư Hàn tắm xong cũng đã gần 7 giờ tối, định xuống nhà cùng Bạch Vi ăn cơm, thì liền gặp Lãnh Tư Kỳ ăn mặc có vẻ rất chỉnh tề đi ra khỏi phòng, trông gương mặt có vẻ rất vui.
Thấy em tria, băn thuận tay chào một cái, xong cũng tò mò hỏi.
" Đi đâu thế?"
" Em đi ăn tối với bạn."
" Đi ăn với bạn mà ăn mặc như này sao? Bạn gái?",
" Không có mà."
Lãnh Tư Hàn nhìn cái trang phục vest xanh, sơ mi trắng, tóc vuốt size chỉnh tề như vậy, liền biết không phải là bạn bè bình thường, nên chọc em trai một chút.
Lãnh Tư Kỳ cũng chẳng nói gì thêm, chỉ tạm biệt anh trai rồi đi xuống nhà thưa cha mẹ rồi đi ra cửa lấy xe.
Ra ngoài cửa, anh còn không quên bấm số của Thẩm Nhiên Diễm.
" Giờ anh qua đón em được chứ?"
" Được.
Anh cứ bình tĩnh mà qua."
Thẩm Nhiên Diễm ở đầu dây bên kia vẫn còn đang bình tĩnh sấy tóc, vẫn chưa có ý định gì là đang chuẩn bị đi đâu quan trọng cả.
Đối với cô dù gì cũng chỉ là một buổi đi ăn với bạn cũ, ăn mặc đơn giản chút là được nên cô cũng không vội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...