Ngày Vu Vi Khởi trở về Las Vegas là một ngày có mưa phùn buồn không thể tả.
Anh ta không trông mong gì nhiều, chỉ hi vọng người tiễn mình đi sẽ có Lạc Kỳ trong số đó.
Từ nay mọi chuyện chấm dứt, sẽ chẳng còn ai có thể khiến Vi Vũ và Lạc Kỳ gặp phải trắc trở đường tình.
Đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc, cũng là một loại hạnh phúc.
Vu Vi Khởi biết, trái tim của cô ở chỗ Vi Vũ, suốt đời suốt kiếp sẽ cũng chỉ thuộc về mỗi mình Vi Vũ.
Vậy nên anh ta không cố chấp tranh giành, lúc sớm nhận ra đã quyết định buông bỏ.
Anh ta từng nghĩ mình tàn ác, mình nhẫn tâm.
Nhưng những gì anh ta đã làm, suy cho cùng cũng chỉ là nhất thời bồng bột.
Dừng lại đúng lúc, để Lạc Kỳ được bình an, đó cũng là một tâm nguyện nho nhỏ khi anh ta quay đầu.
"Las Vegas mùa này có tuyết, anh phải giữ ấm mình."
Vi Vũ dặn dò anh trai, đưa cho anh mình một cái khăn len màu xám do chính tay Lạc Kỳ đan.
Cô đứng ở bên cạnh, cong môi cười nhẹ đáp.
"Anh cứ nhận đi! Là do tôi đan để tặng anh đấy!"
Vu Vi Khởi nhìn cô, suýt nữa đã không kìm được lòng mình mà ôm cô thật chặt.
Anh ta đưa tay ra, run run nhận lấy món quà từ người con gái ấy, người mà anh ta chỉ có thể nhìn từ xa.
Lần này đi biết bao giờ mới có thể trở lại? Chỉ mong một ngày trùng phùng, sẽ nhìn thấy đôi bên đều ngập tràn hạnh phúc, cố nhân vẫn còn.
Hai năm sau.
Khi sự nghiệp đang ở thời kì đỉnh cao và thành công rực rỡ, ngôi sao hạng A Lý Lạc Kỳ tuyên bố giải nghệ, muốn lui về nhà trở thành một người phụ nữ của gia đình.
Cả show biz sau khi hay tin này thì vô cùng bàng hoàng, ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho một nhan sắc kinh diễm.
Có điều, Lạc Kỳ không hề cảm thấy hối hận khi đưa ra lựa chọn.
Vì cô biết, Vi Vũ mới là điểm tựa cuối cùng, mới là thành công cuối cùng mà cô muốn chạm đến.
"Sao em không thông báo với anh chuyện giải nghệ?"
Vi Vũ đẩy cửa phòng bước vào, còn chưa kịp nhìn mặt nhau anh đã lên tiếng hỏi.
Lạc Kỳ đang ngồi trước gương đắp mặt nạ, quay sang nhìn anh.
"Hửm? Anh làm sao vậy? Trước đây em cũng đã nói rồi mà? Em chỉ làm một thời gian nữa thôi, sau đó sẽ giải nghệ cùng anh xây dựng tổ ấm.
Anh không thích sao?"
Vi Vũ bước đến, khom người xuống ôm lấy cô từ sau lưng, cởi mặt nạ ra giúp cô.
"Không phải anh không thích.
Chỉ là anh không muốn em vì anh mà phí thanh xuân tuổi trẻ của em."
"Nói lung tung gì vậy? Anh là thanh xuân của em, là tuổi trẻ của em.
Em không cần phải tìm ở đâu xa nữa!"
Anh cong môi mỉm cười hạnh phúc, luồng tay xuống bế cô lên rồi đặt xuống giường.
Lạc Kỳ nhìn anh, đôi mắt loé lên những tia sáng ngập tràn tình yêu, vì anh lúc nào cũng giống như một ánh dương ấm áp, bao phủ lấy cô.
"Anh đói rồi sao?"
Vi Vũ gật đầu, khom người xuống cắn cúc áo của cô rồi mở nó ra, từng cái từng cái một.
Cho đến khi lộ ra đồi núi tuyết trắng nõn, anh mới hài lòng mà ngậm mút.
"Anh đói.
Muốn ăn sạch sẽ em."
Lạc Kỳ nhíu mày, hai tay vô thức đưa lên trong không trung không tìm được điểm tựa.
Cả người cô tê dại, như bị một luồng điện mạnh mẽ truyền vào.
"A..."
Vi Vũ không có kiên nhẫn, đưa hai tay bứt sạch cúc áo trên người cô, làm cái áo sơ mi mở tung ra, để lộ đường cong tuyệt đẹp.
Anh trượt xuống, hôn lên bụng dưới đang co rút dữ dội của cô.
Yêu nghiệt.
Muốn câu dẫn anh.
Cởi bỏ hết quần áo trên người, Vi Vũ trần như nhộng quấn chặt lấy cơ thể của Lạc Kỳ, từ từ xâm phạm vào cấm địa của riêng cô.
Đã lâu rồi không thân mật, đoá hoa ấy dường như đã khép nụ lại, rất khó khai phá.
Lạc Kỳ nức nở, hai mắt mơ màng đẫm lệ, gò má ửng hồng lên mê hoặc lòng người.
Vi Vũ chật vật hồi lâu, cuối cùng đem cả vật nam tính của mình đẩy sâu vào bên trong, kêu lên một tiếng.
Lạc Kỳ khóc thét, bấu chặt ga giường.
"Á...!Hức..."
"Đừng kẹp...!Của anh gãy mất..."
Anh thở dốc, ổn định một lúc liền di chuyển bên trong cơ thể của Lạc Kỳ, cùng cô đưa đẩy.
"A...!A...!Ư..."
Đầu óc cô trống rỗng, miệng liên tục phát ra tiếng hát ngâm nga.
Cô cảm nhận được nó đang ở bên trong mình, rất sâu, rất lớn, một sức công phá cực kỳ khủng khiếp.
Vi Vũ nhíu mày, hít thở dồn dập tận hưởng khoái cảm mà bên trong bao bọc mang lại.
Anh rít lên, gương mặt anh tuấn mờ mịt tình sương.
"Shhh!"
Được một lúc, Vi Vũ lại đột nhiên rút ra, bên trong trống trải không tả được.
Lạc Kỳ mở mắt nhìn, thấy anh đang nhích người đến, đem vật nam tính đến gần miệng của cô.
"Kỳ Kỳ! Ăn kẹo không?"
Cô xấu hổ không dám nhìn, quay mặt đi chỗ khác liền bị anh cầm tay đặt lên đó.
Anh khoái cảm ngửa cổ lên trần nhà, điều khiển tay cô đưa đẩy qua lại trên "em trai" của mình.
Lạc Kỳ không dám nhìn, chỉ thấy tay mình như cầm một khúc củi to thô ráp lại rất nóng.
Vi Vũ bất ngờ đưa mặt cô nhìn sang mình, đẩy nó vào trong miệng của cô.
"Ưm..."
Vi Vũ gầm lên, suýt nữa đã không nhịn được mà đẩy hết tinh túy vào trong cái miệng nhỏ.
Anh xoay người cô lại, bắt đầu cuộc rong ruổi từ phía sau ôm trọn tấm lưng trần của cô.
Lạc Kỳ thần hồn điên đảo, mái tóc rối bời được anh gom lại túm gọn ra phía sau.
Cô ngửa cổ lên, lại cảm giác thứ đó như đâm vào sâu đến vỡ cả trận địa.
"Á...!Đừng..."
"Như này có thích không? Kỳ Kỳ? Ha...!Nói thích đi nào!"
Cô lắc đầu xấu hổ, anh lại mạnh mẽ đi vào khiến cô xin hàng.
"Á...!Thích...!Em thích...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...