Vừa bước vào bên trong cánh gà, Hoa Ly đã không trụ được lâu mà thả Hà Hiểu Nhi xuống đất.
Cô ta đứng loạng choạng, không phải nhờ bám vào bàn thì đã té ngã.
Ban đầu chỉ định giả vờ trẹo chân một chút, ngờ đâu chân của cô ta lại bị thật, lúc cô đặt xuống đất cô ta đã nhăn mặt kêu lên.
Hoa Ly ra vẻ quan tâm.
"Quên mất! Chân của chị vẫn đang bị trặc!"
Cô ta không chấp nhận được chuyện này, để Hoa Ly bế mình lên giống như một trò đùa cho người khác nhìn, thoáng chốc đã phát cáu.
"Làm gì vậy hả?"
Hà Hiểu Nhi lớn tiếng khiến cô giật mình trong giây lát.
"Sao vậy? Tần Viễn không có ở đây thì chị liền lộ nguyên hình rồi à?"
Cô ta nhận ra mình dường như có chút lộ liễu.
Dù sao cô ta cũng là một người có sức ảnh hưởng trong giới giải trí, không thể tùy tiện hành xử.
Thế là dù trong lòng đang cuộn trào như sóng dữ, Hà Hiểu Nhi vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Nguyên hình gì chứ?"
"Hoa Ly.
Em chỉ toàn nghĩ xấu về chị thôi sao?"
Hoa Ly cười rồi khoanh tay trước ngực mình, nhìn cô ta.
"Tốt nhất là nên như vậy.
Tôi không cần biết trước đây chị là bạn thân cỡ nào của Tần Viễn.
Nhưng bây giờ và sau này, tôi là hôn thê của anh ấy, tương lai cũng là vợ anh ấy."
Cô bước đến vài bước, dưới ánh đèn màu vàng ở bên trong cánh gà, hai người con gái sắc nước hương trời như đang đối đầu trực tiếp với nhau.
Khom người đến một chút, Hoa Ly nói vào tai của Hà Hiểu Nhi.
"Một người có sức ảnh hưởng như chị, nên biết thế nào gọi là điểm dừng."
Diệp Hoa Ly.
Cô cũng không phải đơn giản như tôi nghĩ.
Tần Viễn lâu nay chỉ nhìn thấy được sự ngây thơ thánh thiện của cô thôi sao? Một đứa con gái mất cha mất mẹ đặt chân vào Tần gia một bước hoá thành hôn thê của anh ấy.
Đúng là nực cười quá nực cười.
Lúc Hoa Ly bước ra, Tần Viễn đã đứng đợi sẵn, còn nhẹ nhàng dìu cô bước xuống.
Hai người rời khỏi nhà hát thì trời cũng đã khuya, cô bắt đầu thấm mệt mà ngã đầu ra ghế.
Anh liếc mắt nhìn, hỏi.
"Mệt rồi phải không?"
Cô nhìn anh rồi khoanh tay nhìn ra bên ngoài.
"Mệt rồi.
Bế chị ta nặng quá nên mệt."
Tần Viễn phì cười, cốc đầu cô một cái.
Cuộc trò chuyện của hai người trong xe làm tài xế hơi chú ý đến.
Bình thường anh ta rất ít khi thấy anh cười với ai, lúc nào cũng dùng vẻ ngoài sắt đá nói chuyện, dáng vẻ này quả thực hiếm thấy lắm.
Anh không để ý rằng ngoài họ ra vẫn còn người khác trong xe, thuận tay choàng qua ôm lấy eo của Hoa Ly kéo lại gần.
"Ai bảo em lo chuyện bao đồng làm gì?"
Cô quay phắt sang nhìn anh, vẻ mặt này rõ ràng là rất không cam lòng.
"Bao đồng á? Chẳng lẽ anh lại không nhìn ra chị ta cố tình thân mật với anh để được lên báo sao?"
Nói rồi, cô đặt tay mình lên bàn tay đang giữ ở hông mà gỡ ra.
Trong xe còn có người khác, cô không muốn để người ta nhìn thấy mặt mình bị đỏ lên khi anh chạm tay vào.
Tần Viễn cũng không muốn trêu cô nữa, chỉ cười rồi buông tay ra.
Sáng hôm sau.
Các trang báo chí lập tức đưa các tin sốt dẻo về đêm ca nhạc tối qua của ca sĩ Hà Hiểu Nhi cùng sự xuất hiện của Tần tổng và vị hôn thê sắp cưới.
Hình ảnh của cô ta lúc ngã vào người anh cũng rất hot, nhưng ngay lập tức đã bị chìm xuống vì ảnh chụp giữa Hoa Ly và cô ta.
Tần phu nhân xem báo, ban đầu còn định chất vấn quan hệ giữa Tần Viễn và Hà Hiểu Nhi, đến khi thấy ảnh Hoa Ly bế cô ta thì mới giật mình.
"Ôi trời! Đây chẳng phải là con bé Hoa Ly nhà mình sao?"
"Là cô ấy đấy mẹ!"
Tần Viễn từ trên lầu đi xuống, chỉnh lại caravat vừa mới thắt xong sau đó đến ống tay áo.
Tần phu nhân nhìn anh, lúc này vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
"Thế chuyện này là sao vậy? Sao con lại để con bé bế người ta mà không phải là..."
Nói đến đây, Tần phu nhân đột nhiên khựng lại, sau đó nhìn Tần Viễn.
Chỉ thấy anh cũng nhìn bà nở một nụ cười nhẹ, lúc này bà mới hiểu ra dụng ý của Hoa Ly.
Bà phì cười, đưa tay che miệng.
"Con bé này cũng thật là, giữ con chặt lắm ấy chứ!"
Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng đấy mà Hoa Ly cũng đã tròn 20 tuổi rồi.
Anh chị Diệp, hai người ở trên cao xin hãy nhìn thật rõ, con gái của hai người trưởng thành rồi, còn xinh đẹp đáng yêu như vậy nữa.
Chuyện của mười mấy năm trước là do chồng tôi không tốt, ông ấy còn dẫn dắt Tần Viễn đi vào vết xe đỗ của mình.
Ngày mà thằng bé đòi tôi phải đưa Hoa Ly về nhà nuôi dưỡng, tôi biết nó đã ăn năn rất nhiều.
Tần Viễn đặt tay mình lên mu bàn tay của Tần phu nhân, nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ lại nghĩ đến chuyện đó sao?"
Bà sợ anh lại phiền muộn lo lắng nên đã vội lắc đầu, cười hiền hậu bảo.
"Chuyện gì đâu! Chỉ là mẹ thấy Hoa Ly chịu gần gũi con như vậy, mẹ rất vui."
"Tần Viễn à! Những chuyện đã qua rồi con hãy để nó qua đi.
Đừng đặt nặng vấn đề đó rồi tự làm bản thân mình áp lực nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...