Sau khi từ Diệp gia trở về lại Hà gia, cảm giác sợ hãi lại bao trùm lấy Hiểu Nhi.
Cô bước vào, nhìn thấy cha mình đang ngồi ở phòng khách, gương mặt tối sầm u ám giống như bước ra từ một thế giới đen.
Đã hơn 20 năm trôi qua, vậy mà Hà Hùng vẫn không một lần nhìn lại những chuyện trong quá khứ, nhìn xem ông ta đã khắt khe và độc đoán như thế nào.
Trong mắt ông ta, một nữ ca sĩ đứng hát ở nơi nào cũng được xem là xướng ca vô loài.
Hiểu Nhi vừa bước thêm một bước, thì Dương Giang - vệ sĩ riêng của cô đã đưa tay ra ngăn lại.
Anh nhỏ giọng nói.
"Cô Hà! Hay là đừng vào trong.
Ông ấy..."
"Cậu là ai mà không có quyền cho con gái tôi vào nhà của nó hả?"
Hà Hùng trầm giọng lên tiếng.
Ông ta vừa nghiêng mặt nhìn sang, Hiểu Nhi đã liền cụp mắt tránh né.
Cô sợ Dương Giang vì chuyện gia đình mình mà bị liên lụy nên đã bảo anh đừng ở lại lâu.
Anh không yên lòng, đứng ở ngoài cửa nhìn cô bước vào ngồi đối diện cha mà lòng khó chịu.
Từ sau khi sự nghiệp của Hiểu Nhi ở thời kỳ đỉnh cao, cô và Dương Giang đã có duyên gặp gỡ nhau tại một câu lạc bộ ca hát.
Anh là một người mạnh mẽ cá tính, hơn nữa cũng đã có lòng với cô từ lâu.
Mặc dù trước đây hay bây giờ, dù tính cách của Hiểu Nhi có đanh đá hay mềm yếu, cô vẫn luôn giữ một vị trí quan trọng trong lòng Dương Giang.
Hiểu Nhi vừa chuẩn bị ngồi xuống, Hà Hùng đã nhanh chóng đứng dậy cầm roi mây đặt ở trên bàn bước đến đánh vào người cô.
Tiếng roi váng xuống làm Dương Giang bàng hoàng, còn cô thì chỉ biết đứng yên mà chịu đựng.
"Mày đã đi đâu? Có phải mày muốn nhận người đàn bà đó làm mẹ không hả? Mày muốn giống bà ta lắm phải không?"
"Hiểu Nhi?"
Dương Giang không thể đứng trơ mắt ra nhìn Hiểu Nhi bị cha mình đánh đập, vì nhìn cách mà ông ta cầm roi váng xuống cũng đủ hiểu lực mạnh thế nào.
Anh xông vào bất ngờ rồi xoay lưng ôm lấy cô, đứng chịu trận thay.
Hiểu Nhi bừng tỉnh khỏi những cơn đau rát, ngước mắt nhìn lên mới thấy khuôn mặt rất gần của Dương Giang.
"Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?"
"Em mới là người điên đấy! Chẳng có ai đứng chết trân một chỗ để chịu đòn oan như em cả."
Hà Hùng thấy Dương Giang xen vào chuyện gia đình mình, không những không dừng lại mà còn đánh luôn cả anh.
Anh càng ôm chặt lấy Hiểu Nhi, ông ta càng lúc càng dùng sức đánh thật mạnh.
Cô không hiểu tại sao anh lại làm thế vì một người con gái từng cư xử không phải còn đáng ghét như mình.
"Là do ông ấy hiểu lầm mẹ tôi nên mới như vậy.
Cứ để ông ấy trút giận đi, nguôi rồi thì cũng qua thôi."
Hiểu Nhi vừa nói vừa cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh cứ ôm cô khư khư trong lòng.
Hà Hùng biết mình có làm vậy cũng không phải cách, ông ta cũng không muốn đánh chết người nên đã ném roi xuống đất rồi bỏ đi.
Dương Giang cùng Hiểu Nhi từ từ khụy chân ngồi trên đất, chiếc áo sơ mi của anh lúc này có vài chỗ đã bị rách ra, lưng cũng rướm máu.
Cô không thể nào nói nổi anh nữa, chỉ còn cách dìu anh lên ngồi trên ghế rồi đi tìm thuốc sát trùng.
Từ sau khi đi theo bên cạnh Hiểu Nhi, anh luôn là người hoà mình vào đám đông để nhìn cô đứng trên sân khấu.
Nhưng khoảnh khắc toả sáng ấy, lại không làm anh thấy xiêu lòng bằng giây phút này.
"Lần sau anh đừng như vậy nữa, tôi không muốn vì chuyện của tôi mà liên lụy đến người khác."
Hiểu Nhi nhìn lưng trần của Dương Giang toàn là vết roi đánh rướm máu mà trong lòng vô cùng khó xử.
Cô cẩn thận xử lí vết thương giúp anh, nhưng cũng không quên lãi nhãi bên tai.
"Lần sau anh cũng đừng đi theo tôi về nhà nữa, tôi..."
"Sẽ không có lần sau nữa đâu."
Cô ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì Dương Giang đã quay lại nhìn mình.
Anh đột nhiên đặt tay mình lên tay cô, đôi mắt màu nâu sẫm ấy như một cơn gió mùa xuân ngập tràn.
"Anh sẽ đưa em rời khỏi căn nhà ngục tù này."
Hiểu Nhi giống như được đón nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Bình thường Dương Giang khá trầm tính, anh ngoài việc đi theo hộ tống cô trong các đêm diễn lớn nhỏ, còn là người âm thầm ở đằng sau giải quyết hết mọi chuyện.
Lần đầu tiên cô thấy anh đứng ra chắn những đòn roi này giúp cô, bây giờ còn nói ra mấy lời này.
Sau vài giây, Hiểu Nhi chỉ biết nhếch môi cười nhạt.
"Đi? Đi đâu? Sống thế nào?"
Dương Giang thở dài một hơi, nhích đến ngồi gần cô hơn một chút.
"Chuyện đó em không cần nghĩ đến, nhưng trước mắt em không thể nào sống như thế này được."
"Anh lấy tư cách gì mà quan tâm tôi?"
Câu hỏi này của Hiểu Nhi làm anh tỉnh ra.
Phải.
Lấy tư cách gì? Anh biết rằng trong mắt của cô, trong tim cô từ đầu đến cuối chỉ có hình bóng của Tần Viễn.
Anh không yêu cô thì đã sao? Anh đã có Hoa Ly thì đã sao? Tuy Hiểu Nhi không thể đứng ra tranh giành với em gái mình, nhưng cô vẫn không thể nào quên được mối tình mà mình đã giấu trong tim từ thời còn đi học.
Phải làm sao khi mà người con gái mình yêu cứ vì mối tình đơn phương mà ngày đêm nhung nhớ? Dương Giang cũng là một người đơn phương yêu, nên anh hiểu cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Nhưng anh không muốn Hiểu Nhi sống ở Hà gia mà phải chịu cảnh cay nghiệt như vậy.
"Tư cách là một người luôn yêu em, luôn quan tâm đến em.
Như vậy đã đủ hay chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...