Hoa Ly ngồi bên cạnh Tần Viễn dưới hàng cây vẫn còn động lại chút tuyết ngày cuối đông.
Cả hai người sau khi xa nhau một thời gian đều trở nên tiều tụy.
Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, việc dễ bị kích động và dễ khóc khiến cô trở nên xanh xao hơn.
"Nếu như không phải em nhớ lại hết mọi chuyện, thì có phải anh cũng im lặng không?"
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, câu này giống như một tảng đá đè nặng trong lòng Tần Viễn.
Có lẽ là như vậy.
Anh không nói không có nghĩa rằng bản thân anh không cảm nhận được nỗi đau, không có nghĩa rằng anh không có cảm xúc.
Thời gian không ở cạnh nhau, Hoa Ly thấy mình cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn trẻ con nữa vì đã sắp làm một người mẹ.
Cô trở nên trầm tính hơn, nhưng cũng dễ xúc động hơn.
Tần Viễn đặt tay lên bụng của cô, ngước mắt nhìn lên.
"Con của chúng ta, đã lớn như vậy rồi sao?"
Hoa Ly gật đầu mỉm cười, nhưng sự ngậm ngùi bất chợt dâng lên khiến mắt cô cay nồng.
"Được 5 tháng rồi!"
"Nhưng trông em vẫn còn gầy lắm! Có phải bị nghén nhiều lắm không?"
Thời gian đầu quả thực đối với cô như một cơn ác mộng, khi cô cứ liên tục nôn mửa.
Cô cảm thấy mình nôn còn nhiều hơn cả ăn, sau khi xong rồi thì cũng không nuốt nổi nữa.
Một ngày Hoa Ly có thể ngủ đến tận 11 tiếng mà không cần ăn gì, cô nằm nhoài trên giường không muốn đi đâu.
Mặc dù cái thai ngày một lớn, nhưng cơ thể này của cô vẫn rất nhỏ nhắn.
Đối với những người phụ nữ khác, giai đoạn đầu mang thai là giai đoạn cực kì nhạy cảm và cần có chồng ở bên cạnh.
Nhưng riêng Hoa Ly, cô đã một mình trải qua khoảng thời gian đó, một mình chịu những cơn nôn nghén và một mình đi khám thai định kỳ.
Tần Viễn đau lòng thở ra một hơi, nắm chặt lấy tay của cô.
"Anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã không trở về sớm hơn!"
"Hoa Ly!"
Tần Viễn quay sang, đột nhiên dang tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình rồi ôm thật chặt, cô cũng đưa tay lên ôm lấy anh.
Người đàn ông này đã vì cô mà hi sinh quá nhiều thứ rồi, vậy mà vẫn luôn ôn nhu không một lời trách móc.
Hận thù của ngày xưa hãy để thời gian vùi lấp, hãy để nó mãi mãi ngủ quên.
Hoa Ly biết mình đã hiểu lầm anh, đã làm anh rất khó xử nên vẫn luôn đau xót trong lòng.
Cô chạm tay mình lên tóc anh, vuốt ve như đang vỗ về một đứa trẻ.
"Chúc mừng anh! Anh sắp làm cha rồi!"
Tần Viễn nhói đau mà gật đầu.
"Ừm."
***
Thời khắc chuyển giao giữa mùa đông và mùa xuân năm nay, có lẽ là khoảng thời gian khó phai nhất trong lòng của mỗi người.
Lần này Hoa Ly đã không còn thấy cô đơn, vì cô đã có chị gái Hiểu Nhi ở bên cạnh, còn có Tần Viễn.
Tuy cha của cô ấy có phần khắt khe, nhưng cô ấy vẫn không thể để em gái một mình mà cố gắng sắp xếp lịch trình đón giao thừa cùng Hoa Ly.
Hai chị em sau bao nhiêu năm không thể nhận nhau, hôm nay lại có dịp cùng nhau đi dạo chợ vào những ngày gần xuân.
"Em cứ nghĩ những ngày thế này lịch trình của chị rất nhiều, không ngờ lại có dịp đi dạo cùng nhau."
Hoa Ly mặc chiếc váy hoa tím, mái tóc đen dài tết gọn vén sang một bên vai dịu dàng.
Hiểu Nhi đi bên cạnh nắm tay em gái mình, cô mặc chiếc áo sơ mi cùng chân vái dài qua đầu gối.
Chợ gần những ngày giao thừa khá đông đúc, cô ấy đã bảo cô bụng ngày một lớn dần thì đi đứng khó khăn hơn nhưng cô vẫn muốn đi.
"Những chuyện đó không quan trọng đâu.
Bây giờ thai kỳ của em cũng ở tháng thứ 6 rồi, chị nên chuẩn bị sắm sửa cho cháu cưng của chị nữa chứ!"
Hiểu Nhi có một chuyện hiếu kỳ, nhưng phải chần chừ một lúc sau mới tiện hỏi.
"Tần Viễn không đi cùng em sao?"
Hoa Ly mỉm cười ngọt ngào.
"Anh ấy vừa từ Pháp trở về nên phải đến công ty giải quyết công việc, bảo chị em chúng ta cứ đi trước, nếu sắp xếp được sẽ đến sau."
Hiểu Nhi gật đầu.
Cô ấy sợ khi nhắc đến Tần Viễn, cả cô ấy và Hoa Ly đều sẽ khó xử vì chuyện lúc xưa.
Bây giờ đều đã sáng tỏ, cô ấy cũng biết mình và anh không có duyên phận.
Em gái bây giờ còn đang mang thai, hai người họ đã phải trải qua nhiều gian nan mới được như bây giờ.
Người ở chợ ngày một đông hơn nên đã bắt đầu xảy ra việc chen chúc, lấn át nhau.
Hoa Ly đi nép bên cạnh Hiểu Nhi, ấy vậy mà vẫn bị người ta xô đẩy suýt ngã.
"A!"
"Này! Em có sao không?"
Cô vội vàng lắc đầu, nhưng quả thực đã bị doạ một phen đứng tim.
Hai chị em đi đến tận trưa mới về nhà, Hoa Ly để Hiểu Nhi tham quan căn nhà mà mẹ và cha đã từng sống.
Lúc sinh thời, trong khoảng thời gian còn theo đuổi sự nghiệp ca hát, Lâm Lệ Hồng đã để lại rất nhiều kỉ vật như đĩa CD và ảnh.
Những thứ quý giá đó, Hoa Ly mang chúng cất trong một chiếc hộp gỗ, bây giờ lại mang ra cho chị mình xem.
Hiểu Nhi mở ra, vừa nhìn thấy ảnh của mẹ tim đã đau thắt lại.
Cô ấy quả thực thành công trên sự nghiệp ca hát, nhưng thực chất lại không có được tình yêu gia đình trọn vẹn như cô.
Từ nhỏ đã không nhìn thấy mẹ, lại sống cùng một người cha khắt khe và nóng tính.
Đến khi nhận ra, người mẹ mà mình mòn mỏi kiếm tìm mồ đã xanh cỏ.
"Con gái của mẹ, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mẹ rồi đây!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...