"Xé mau! Không kí nữa! Sau này cũng không muốn kí giấy kết hôn nữa!"
Diệp Hoa Ly vừa nói vừa giậm chân vùng tay khỏi cô người làm.
Mỗi lần cô nổi giận, bọn họ lại lôi chuyện hôn ước giữa cô và Tần Viễn cùng với chuyện tương lai ra.
Cô là ai chứ? Mặc dù được Tần gia chăm sóc từ nhỏ, cưng chiều từ nhỏ nhưng cũng không thể vì thế mà làm ngơ tất cả.
Nói anh là chồng tương lai của cô, vậy thì làm gì có anh chồng nào bỏ vợ mình ra ngoài cả ngày như thế?
Cô người làm bất lực lắc đầu, cũng may Tần phu nhân đi từ trên lầu xuống kịp lúc, nhìn thấy cảnh cô đang mặt nhăn mày nhó thế này.
"Hoa Ly! Có chuyện gì vậy? Thằng Viễn lại bắt nạt con phải không?"
Kính trên nhường dưới, dù có đang không vui trong lòng nhưng khi thấy Tần phu nhân cô vẫn nên theo lễ nghĩa mà đến cầu thang dìu bà xuống.
Người làm rót một ly trà, không cẩn thận làm đổ ra ngoài một ít liền xanh mặt cúi thấp đầu xuống.
"Xin lỗi phu nhân! Xin lỗi!"
"Vào trong bếp đi!"
Hoa Ly thay cô ấy lau đi vết nước trên bàn rồi nhìn ra bên ngoài, đã là 11 giờ trưa rồi mà người cần về vẫn không thấy đâu.
Tần phu nhân cười hỏi.
"Trông thằng Viễn phải không?"
Cô nói lẫy.
"Con không có."
"Công việc ở công ty gần đây khá nhiều, con cũng đừng trách nó ra ngoài suốt.
Nó làm nhiều việc như vậy, tương lai cũng là vì con mà thôi."
Cô nhìn sang Tần phu nhân, nhớ đến dáng vẻ của Tần Viễn ngày trước, khi anh đang là một học bá có số điểm xuất sắc vượt trội ở trường.
Lúc ấy ai mà không biết, anh từ lâu đã có hôn ước với cô, còn là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ.
Tuy gia đình của cô không may gặp biến cố, nhưng Tần phu nhân là người giữ uy tín, dù cha mẹ cô mất vẫn nhận cô về nuôi dưỡng, xem như nuôi con dâu trong nhà.
Tần Viễn ngoài mặt lạnh lùng, ít nói, tâm tư khó dò.
Cô cũng không rõ anh xem cô như một người em gái, một người bạn thân hay còn nghĩ đến chuyện sâu xa khác.
"Mẹ! Con mới về!"
Nhắc người thì người đến.
Tần Viễn từ ngoài cửa đi vào dáng vẻ mệt mỏi, xem ra hôm nay ở công ty có vô số việc cần anh phải giải quyết.
Diệp Hoa Ly liếc mắt nhìn anh một cái rồi làm lơ, anh cũng không nói năng gì đến.
Tần phu nhân sợ bầu không khí ngượng ngùng nên mới vội lên tiếng.
"Nếu việc ở công ty nhiều quá, có thể mang về nhà để mẹ cùng xử lí."
"Không cần đâu mẹ.
Con tự lo được mà!"
Anh vừa nói vừa nới lỏng cà vạt ra, sau đó là nhìn Hoa Ly, cô cũng đột nhiên thấy chột dạ mà nhìn anh.
Bình thường anh về nhà chào hỏi mẹ là liền đi lên phòng, sao hôm nay cứ đứng nhìn cô ngây ra như vậy? Cô cũng thật sự thắc mắc.
Mãi đến khi nhớ ra bình thường cô là người pha nước trong bồn tắm giúp anh, thảo nào anh cứ nhìn cô mãi.
Thật ra công việc này ai trong nhà cũng làm được, vì kẻ ăn người ở tại Tần gia vô số nhiều.
Có điều nước tắm mà Hoa Ly pha là làm từ thảo dược, khác với thứ bọn họ làm nên Tần Viễn không thích.
Hoa Ly miễn cưỡng đi lên lầu, cô lấy mấy lọ thảo dược ra, theo công thức mình điều chế trước đó mà cho vào bồn tắm.
Lúc vừa quay ra, cô suýt nữa thòng tim vì Tần Viễn xuất hiện bất thình lình.
"Oái! Anh muốn doạ chết người sao?"
Anh bất ngờ bước đến, không nói gì mà dồn cô lùi sát vào chân tường, một tay chống ở bên hông, tay còn lại túm cổ tay của cô gác lên đầu.
Hoa Ly bối rối, hai chân mềm nhũn ra, tim đập thình thịch như trống.
Tần Viễn đảo mắt nhìn, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào đôi môi hồng mềm mại.
"Thái độ chống đối này của em là sao vậy?"
Cô nhìn đi chỗ khác.
"Chống đối gì chứ? Bỏ tay em ra!"
Tần Viễn không chịu buông tay ra, còn khom người sát gần mặt của Hoa Ly.
Hơi thở của anh đều đều phả ra, khiến mặt cô bất giác đỏ lên như bỏng.
Cô gái này của 15 năm về trước cũng từng nghịch ngợm như thế, suốt ngày bám lấy anh không thôi.
Còn nhớ ngày mà Diệp gia lâm vào khủng hoảng, cha mẹ của Hoa Ly vì không chịu được áp lực của dư luận mà tự sát, cô đã khóc rất nhiều.
Ngày nào cô cũng khóc, một cô bé chỉ mới 5 tuổi mà dùng cả sức lực của mình để khóc mỗi ngày như vậy, không đổ bệnh thì đúng là chuyện lạ trên đời.
Hoa Ly rất cứng đầu, dù là cô của lúc 5 tuổi hay bây giờ đã đôi mươi thì cũng đều như vậy.
Nhưng anh và cả Tần phu nhân đều không một lời trách móc, ngược lại còn rất chiều ý cô.
Vì bọn họ biết, cô là người dễ tổn thương hơn bất kì ai hết.
"Vừa nãy có người nói với anh, em muốn hủy hôn ước của chúng ta?"
Cô nhìn đi nơi khác, nói qua loa.
"Hủy thì hủy.
Anh chẳng phải cũng từng nói chúng ta còn trẻ, tương lai có thể sẽ thay đổi sao?"
Tần Viễn không hài lòng mà đi tìm kiếm ánh mắt của Hoa Ly, anh nhíu đầu lông mày.
Cô bé này của anh tại sao lại ngang bướng đến thế, lúc nào cũng khiến anh phải dụng tâm.
"Không thay đổi."
Hoa Ly chớp mắt nhìn.
Lời mà anh nói ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng chất giọng trầm này vẫn có chút gì đó khẩn trương và kiên quyết.
"Chuyện hôn nhân đại sự của một người không thể đem ra trêu đùa được.
Em hiểu không? Vậy nên thứ anh cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...