Suốt hai ngày sau đó, Tuyết Mộc Huệ luôn tìm cách lãng tránh anh, cô càng muốn đẩy anh ra xa, anh càng luôn muốn gần gũi, yêu thương cô, nhưng điều Lâm Thừa Hạo đổi lại là sự lạnh lùng, xa lánh.
Hôm nay, đã là ngày thứ 3 từ khi mảnh giấy đó được chuyển đến, Tuyết Mộc Huệ ngồi trên giường trắng to lớn.
Cũng như mọi ngày, Lâm Thừa Hạo đã đến công ty từ sớm.
Hiện giờ chỉ còn mình cô trong căn phòng trộng lớn, nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc cùng anh, miệng cô không thể kiểm soát mà nở nụ cười ngây ngốc.
Nhưng, lại nhớ đến bắt buộc phải rời xa anh, tim cô nhói đau, mà nước mắt lăn dài.
Ngay phút đó, điện thoại trong túi reo lên.
Tuyết Mộc Huệ lau sạch nước mắt, bắt máy để nghe.
Cô chưa kịp nói lời chào hỏi, đầu dây bên kia đã phát ra một giọng vô cùng quen thuộc.
"Thời gian đã hết, cô nên thực hiện điều cô nên làm rồi đó!"
Tuyết Mộc Huệ hai mắt trợn to khi nghe thấy giọng nói này, cô đưa tay che kính miệng, nước mắt không kìm được mà rơi liên tục.
"Hư.
.
ơng Vũ"
Đầu dây bên kia, Hương Vũ cười lớn vô cũng mãn nguyện, bà ta chính là muốn nghe thấy giọng hoảng hốt thế này của cô.
"Tại sao, bà! bà lại có số của tôi!"
Tuyết Mộc Huệ vô cùng nghi hoặc nói, trước giờ cô chưa được trao đổi số điện thoại với Hương Vũ, tại sao, bà ta lại có được?
"Cô nghĩ, tôi muốn biết thứ gì về cô khó lắm sao?"
Hương Vũ ngừng một chút, mới gắt gao cất giọng.
"Mộc Huệ, đừng tiếp tục kéo dài thời gian, mau kí vào đơn ly hôn, sau đó lặng lẽ rời khỏi Lâm gia ngay! Dù có như thế nào, tôi nhất định không để cô tiếp tục dụ dỗ con trai tôi nữa!"
Không nghe thấy Tuyết Mộc Huệ trả lời, môi Hương Vũ khẽ cong, lấy tay lắc lắc ly rượu vang, giọng đầy ma mị nói:
"Không muốn đi cũng không sao? Cứ như mảnh giấy đó mà làm, chờ ngày nhận được bưu phẩm nhé, con dâu!"
Hai tiếng " con dâu" do chính miệng Hương Vũ nghiến răng, rùng rợn mà nói ra.
"Tôi sẽ ly hôn! Bà không được làm gì ông tôi!"
Nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe nhất, Hương Vũ môi khẽ cong nở nụ cười bí hiểm.
Vì số tài sản của Lâm gia mà bà ta đã cố công có được, Hương Vũ nhất định không trơ mắt để chúng rơi vào tay Tuyết Mộc Huệ.
Vì thế, dù có khiến Lâm Thừa Hạo hận bà thấu xương, bà ta đều sẽ làm mọi thứ để đạt đựơc ước muốn của mình.
Nếu Lâm Thừa Hạo mà vì cô, chống đối bà, có thể cả đứa con trai bất hiếu này, Hương Vũ cũng sẽ không cần nữa.
Hương Vũ cúp máy, đầu dây triền miên những âm thanh! tút! tút.
.
Tuyết Mộc Huệ tay run run mà làm rơi điện thoại xuống sàn, cô đảo mắt nhìn một lần cuối cùng hình ảnh trong căn phòng này.
Những kí ước tươi đẹp, bỗng xuất hiện mờ ảo, cô bất giác nở nụ cười chua chát.
Chuẩn bị tất cả hành lý và cả một bức thư để gửi cho anh, Tuyết Mộc Huệ ngồi trên bàn cùng với tờ giấy ly hôn, tay cô run run cầm viết để kí tên, nước mắt đau đớn không ngừng rơi xuống.
Trong hành lý cô, tràn ngập những bức ảnh của anh, cô đau khổ ôm tấm ảnh vào lòng.
Trong tim không ngừng vang lên ba chữ!
"Em yêu anh!"
Cô đau lòng khóc đến hai mắt sưng lên, cô chầm chậm đưa mắt nhìn lên đồng hồ, hai tay liền luốn cuốn, cất tấm ảnh vào trong hành lý, vội kéo vali đi ra cổng.
Cô vội vàng muốn đi, là sợ nếu anh tan làm về, gặp cảnh tượng cô thế này! Anh nhất định sẽ hỏi lý do, cô không muốn nhìn thấy anh đau lòng, càng không muốn vì cô, anh phải đánh đổi tất cả!
Cô đã lựa chọn cánh âm thầm mà rời đi!.
Ngồi trên taxi, Tuyết Mộc Huệ luôn ngoãnh đầu nhìn lại, thấy biệt thự đang dần dần khuất xa hơn, nước mắt chưa chát không ngừng lăn xuống.
Có thể, đây là lần cuối cô nhìn thấy căn biệt thự này, nơi từng là hạnh phúc của cô!.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...