Lâm Thừa Hạo tiếp tục an dưỡng tại bệnh viện thêm một tuần nữa, rồi mới cùng Tuyết Mộc Huệ trở về nước.
Ngay khi máy bay hạ cánh, anh đã bắt xe trực tiếp đến công ty, hợp đồng vừa đến Thụy Sĩ bàn xong, bây giờ chỉ còn chờ chữ kí của anh.
Giải quyết xong chuyện hợp đồng, anh liền gọi ngay cho Ngô Nhật Phong
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Lâm Thừa Hạo vô cùng ngẩn trương nói:
"Nhật Phong, lần này Tuyết Mộc Huệ gặp nạn, là do Diễn Thanh gây ra, cô ấy đã rời khỏi Lâm gia? Cậu giúp tôi, tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt, tôi nhất định phải xử lí chuyện này!"
Gọi một cuộc điện thoại xong, Lâm Thừa Hạo mới yên tâm thả lỏng người, anh thở dài mệt mỏi nhìn đóng tài liệu trên bàn, trong đầu không ngừng xuất hiện hình bóng cô.
Mấy hôm nay, đã bỏ dỡ nhiều thời gian, anh phải nhanh chóng giải quyết mọi công việc, để còn về nhà cùng Tuyết Mộc Huệ.
Bấy lâu này, hiểu lầm cô nhiều chuyện như vậy! Khiến tim anh có chút bức rức.
Sau này, anh nhất định đối xử thật tốt với cô, yêu thương cô hết lòng.
Đặc biệt là, khiến cô mang thai con anh thêm lần nữa!
Tuyết Mộc Huệ sau khi trở về từ Thụy Sĩ, cô tạm thời nghĩ học, sau khi sức khỏe ổn định sẽ trở lại trường.
Đến chiều tối, Lâm Thừa Hạo mới từ công ty trở về, anh vừa mới hồi phục sức khỏe không lâu, đã phải quay lại làm việc, nên có chút mệt mỏi.
Anh mệt nhoài ngồi trên hồ bơi, thân thể cường tráng lộ rõ ra bên ngoài, phần dưới anh mặc đơn giản chỉ là một chiếc quần bơi nhỏ, sức vóc vạm vỡ, mạnh mẽ dễ khiến người ta say mê, điên đảo.
"Quản gia Trương, gọi phu nhân xuống đây! Nói cô ấy, mang áo tắm theo cho tôi!"
Trương quản gia lập tức tuân lệnh, chạy thật nhanh lên trên lầu, còn không quên gõ cửa trước khi vào.
"Cốc, cốc"
Tuyết Mộc Huệ đang ngồi trên giường xem tivi, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cũng cất giọng hỏi.
Biết được, người ngoài cửa là Trương quản gia, cô mới lấy gậy, đi nhẹ nhàng ra mở cửa.
Trương quản gia đặt hai bàn tay chòng lên nhau, chéo ngang hong, lễ phép nói.
"Phu nhân, thiếu gia cho gọi người xuống bể bơi.
Cậu ấy còn bảo, người mang áo tắm xuống giúp cậu ấy!"
Tuyết Mộc Huệ không hỏi gì thêm, cũng gật đầu, cô đi đến phòng anh, lấy áo tắm.
Rồi mang xuống bể bơi.
Chương 57: Sinh bảo bối!
Lâm Thừa Hạo vừa trông thấy bóng dáng cô, anh đê tiện lê bước đến chỗ Trương quản gia, thì thầm vào tai.
"Khóa cửa thật chặt giúp tôi.
Còn nữa, ngắt toàn bộ camera trong bể bơi, không cho người khác đặt chân vào đây!"
Hai gò má Trương quản gia, đột nhiên có chút ửng đỏ.
Không dám làm trễ tiến độ, ông nhanh chóng đi ra ngoài, còn không quên khóa cửa thật chặt, còn kéo cả rèm để che phủ bể bơi.
"Ơ kìa, sao quản gia Trương lại khóa cửa, em vẫn còn ở đây mà!"
Lâm Thừa Hạo không thèm trả lời cô, tự động bước đến bên Tuyết Mộc Huệ, dùng tay bế xốc cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống một chiếc ghế dài êm ái.
"Anh làm gì vậy?"
Tuyết Mộc Huệ khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ của anh.
"Mộc Huệ, anh muốn có bảo bối!"
Nghe Lâm Thừa Hạo nói, Tuyết Mộc Huệ khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người chỉ mới làm chuyện ấy vào ba năm trước, bây giờ hợp đồng lại sắp hết thời hạn, họ phải ly hôn với nhau.
Anh nói, muốn sinh bảo bối cùng cô, là có ý gì đây?
Tất nhiên, là cô không bao giờ đồng ý!
"Em không muốn!"
Lâm Thừa Hạo đơ người khi nghe câu nói của cô, hai mắt đam chiêu nhìn người con gái dưới thân.
Không ngần ngại, mà nói:
"Chẳng lẽ, từ trước đến nay, em không hề có một chút tình cảm gì với anh sao? Nhưng, trong khoảng thời gian anh hôn mê, vừa mới tỉnh, em đã lập tức đến thăm anh, em quan tâm anh mà, đúng không?"
"Em...."
Tuyết Mộc Huệ không biết trả lời thế nào trước câu hỏi của.
Lâm Thừa Hạo, anh nói đúng, em rất quan tâm anh, thạm chí em đã yêu anh.
Nhưng, tình yêu này chỉ xuất phát từ một mình em, nếu em còn tiếp tục dây dưa thế này với anh! em sợ bản thân sẽ không kìm lòng được, mà yêu anh nhiều hơn.
Lâm Thừa Hạo nhìn thấy cô không một chút dứt khoác nào khi đối với anh, trái tim bỗng chống nhói đau.
Hai hốc mắt anh đỏ ngầu.
"Mộc Huệ, anh không cần biết em có yêu anh hay không? Em đã là vợ anh, thì phải sinh con cho anh, em mãi mãi là của anh!"
"Anh yêu em, vợ à!"
Nói rồi, anh cuối xuống hôn lên bờ môi căn mọng của cô, hai dòng nước ấm nóng của cả hai rơi xuống.
Trong thâm tâm mỗi người có một cảm xúc khác nhau.
Lâm Thừa Hạo vừa rời khỏi bờ môi cô, Tuyết Mộc Huệ đưa ánh mắt ngấn đầy nước nhìn về phía anh, cô đưa tay sờ lên gương mặt đỏ bừng của anh, tim xao xuyến, mà dịu dàng từng chữ:
"Thừa Hạo, em yêu anh!"
Nghe được câu nói phát ra từ miệng cô, anh vui mừng đến nổi muốn nghe nó đến cả trăm, cả ngàn lần.
Liên lục, muốn cô lập lại nó, bây giờ cả hai không còn vướng bận, cùng nhau triền miên suốt đêm.
Vì, họ muốn....!kết tinh từ tình yêu của họ, được sinh ra đời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...