Vợ Nô Lệ


Thừa Hạo vừa đến bệnh viện, đã nhanh chân chạy đến bàn lễ tân, nhìn cô y tá, hốc mắt anh đã đỏ ngầu, hai hàng chân mày như sắp bị nối liền lại.


" Xin lỗi, cho tôi hỏi người bệnh nhân tên Lan Vy đang ở phòng nào? "
Y tá Linh vui mừng khi nhìn thấy Thừa Hạo, cô vui cho Lan Vy, bản thân tuy không phải là một bác sĩ nhưng khi nhìn thấy Lan Vy chảy nhiều máu như vậy, lúc tiến hành phẫu thuật cô còn thấy sợi dây chuyền Lan Vy nắm chặt trên tay.


Vừa thấy Thừa Hạo.

Y tá Linh khẳng định quan hệ của hai người họ thật sự thân thiết.

Cô mang sợi dây chuyền ra, nhìn anh cố lộ ra vẻ để Thừa Hạo an tâm.


" Chị Lan Vy đang ở phòng cấp cứu, anh đừng lo lắng quá, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật cho chị ấy " Y tá Linh xòe lòng bàn tay của mình ra, đưa dây chuyền cho Thừa Hạo.


" Đây là dây chuyền tôi lấy trong tay của Lan Vy, bây giờ tôi giao lại cho anh "

Thừa Hạo cầm sợi dây chuyền, nước mắt không thể ghìm được mà đọng đầy hai hốc mắt.

Anh ôm sợi dây chuyền vào lòng, đây là sợi dây chuyền anh tặng Lan Vy lúc cầu hôn cô ấy.


Không phải chúng ta đã sắp được hạnh phúc cùng nhau rồi sao? Lan Vy em không được bỏ anh, em nhất định đừng xảy ra chuyện.

Thừa Hạo tự nghĩ trong lòng, một mình chạy thụt mạng đến phòng cấp cứu.


Bác sĩ còn đang cứu Lan Vy bên trong, bên ngoài hành lang hiện tại chỉ có một cô gái, thân gầy, đang ôm lấy đôi tay của mình, thân cô ấy dính đầy máu, vùi mặt mà khóc không thành tiếng, cứ thế không quan tâm đến thế giới xung quanh, Mộc Huệ chỉ biết ân hận, đau lòng, cô đã thật sự sai rồi, nếu Lan Vy không qua khỏi, bản thân Mộc Huệ cô chắc chắn đi tù....!
Thừa Hạo không quan tâm mọi thứ, anh xông tới cánh cửa của phòng cấp cứu, nhìn thấy Lan Vy gương mặt tái nhợt đang nằm, bác sĩ đang cực lực làm việc, làm mọi cách có thể để cứu cô.


Giây phút đó, anh như chìm xuống địa ngục, nước mắt của một người đàn ông mạnh mẽ, cũng vì yêu vì đau lòng mà rơi không ngừng.


Thấy Thừa Hạo đau lòng đứng trước cửa phòng cấp cứu, miệng Mộc Huệ không an phận mà tự động thú tội.


" Xin lỗi, đều tại tôi "
Thừa Hạo như bừng tỉnh, anh muốn biết người con gái đang ngồi trước mặt anh có phải là hung thủ hại Lan Vy.


Thừa Hạo chỉ cần dùng ánh mắt, Mộc Huệ cũng đủ hiểu, mọi thứ cô lo lắng hiện tại chỉ có ông bà ngoại, nếu cô đi tù ông bà ngoài sẽ buồn và đau lòng.


Mộc Huệ lo, bệnh tim của ông ngoại sẽ vì vậy mà tái phát, lúc đó không có cô , ai sẽ lo cho ông chứ...!
" Tôi thật sự xin lỗi, vì tôi muốn....muốn cứu chị ấy....tôi đã...!"
Mỗi câu mỗi chữ cô nói ra, đều bị cổ họng nghẹn lại không thể tiếp tục cất tiếng.

Nếu còn nói tiếp, Mộc Huệ cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được nữa...!

" Cô đã làm gì cô ấy, tại sao...tại sao Lan Vy lại thành ra thế này "
Mộc Huệ vò đầu đau khổ, thật sự ngay lúc này cô hận bản thân mình ngu ngốc, bản thân quá dại dột, lúc đó đáng lẽ ra...!cô có thể gọi người đến giúp nhưng không....cô đã không làm như vậy!
Mọi thứ cô làm ngay lúc đó đều ngu ngốc, khờ dại...khiến ai cũng không thể tha thứ...!
" Tôi...tôi thật sự có lỗi với chị ấy, tôi...tôi đã làm một chuyện thật sự ngu ngốc, tôi thật sự xin lỗi! Chị ấy bị như thế, đều tại tôi...tại tôi "
Mộc Huệ không nghĩ ngợi nhiều mà thừa nhận mọi thứ, đúng Lan Vy bị đâm là do Mộc Huệ, mọi thứ Mộc Huệ làm ngay lúc đó, là muốn cứu Lan Vy...ông trời thật biết trêu người...lại khiến tình cảnh không ai mong muốn xảy ra, lòng tốt lại biến thành hại người...!
Thừa Hạo vẫn chưa kịp thu hết câu nói của Mộc Huệ, anh như đứng hình, bản thân là chồng sắp cưới lại không thể làm gì giúp Lan Vy ngay lúc này, Thừa Hạo cảm thấy bản thân thật vô dụng...!
Cắt đứt những suy nghĩ đau thương của cả hai, là tiếng mở cửa từ phòng cấp cứu.


Bác sĩ vừa bước ra, cả hai như có lực gì đó thúc đẩy, liền bật dậy, tiến đến chỗ bác sĩ, Thừa Hạo không ghìm được đau khổ của bản thân mà đẫm lệ nói.


" Bác sĩ, Lan Vy vợ sắp cưới của tôi, cô ấy không sao phải không? "
Câu hỏi mà mọi bác sĩ đều nhận được từ người nhà của bệnh nhân khi bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Đúng là, tin bác sĩ sắp nói sẽ khiến anh rất đau lòng, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến...!
" Bệnh nhân vì mất máu quá nhiều, vết dao đâm quá sâu, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức! "
Thông báo xong, bác sĩ cũng tiến hành làm các thủ tục khác cho Lan Vy, từng câu từng chữ bác sĩ nói , hiện giờ còn in đậm trong tâm trí Thừa Hạo và Mộc Huệ.


Mộc Huệ hai chân mềm nhũn không đứng vững mà ngồi bệch dưới sàn, Tuyết Mộc Huệ cô thật sự giết người rồi, không còn gì nữa rồi, cuộc đời Tuyết Mộc Huệ cô vậy là hết...Dù cô có ngồi tù, cô cũng muốn nói với Lan Vy một lời từ tận đáy lòng
" Lan Vy, tôi thật sự xin lỗi! "

Thừa Hạo không kìm chế được cơn tức giận của bản thân, hung thủ hại chết Lan Vy đang đứng trước mặt, anh sao...có thể dễ dàng tha cho cô ta được chứ! Thừa Hạo hung hăng bước đến chổ Mộc Huệ, dùng tay bốp mạnh vào cổ cô.


" Là cô hại chết Lan Vy, tôi phải giết chết cô! "
Mộc Huệ không chống cự, cũng không cô gắng kéo tay Thừa Hạo ra, mà cười lạnh nhạt trong nước mắt, hai hàng mi như an lòng nhắm lại.


Đúng!! Mộc Huệ cô chỉ có cái chết mới có thể xóa bỏ mọi tội lỗi , mọi lỗi lầm đã gây ra.


Nhìn thấy cô nhắm mắt, con lửa giận trong người không khỏi bùng cháy, rút tay khỏi cổ Mộc Huệ.

Thừa Hạo mặt đỏ bừng, đấm mạnh cánh tay vào tường...!
" Cô muốn chết! Tôi sẽ không cho cô toại nguyện, xem ra cái chết quá dễ dàng với cô.

Mọi thứ cô đã làm với Lan Vy, đều phải dùng cả đời này để trả!!!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui