Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu



“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
Âu Minh Triết bị nét mặt nghiêm túc của cô chọc cười.

Nâng bàn tay của mình lên xoa đầu cô vợ nhỏ, cảm thụ mềm mại từ mái tóc của cô truyền lại.

Nét cười trên khuôn mặt ngày một rõ rệt khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Không thể ngờ rằng, một người cao ngạo lạnh lùng như hắn, vậy mà lại có một nụ cười khuynh đảo chúng sinh như vậy.

Nồng ấm như những tia nắng, dịu dàng như gió thu, rực rỡ như ánh hoàng hôn, phấn khích như những cơn sóng...!Nhưng tất cả, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Thời gian gần đây, trong giới thượng lưu lan truyền một tin đồn, rằng Âu thiếu đã tổ chức hôn lễ, nghe đâu phu nhân của ngài ấy là con gái rượu của Đàm tổng.

Nhưng mọi người đều không quan tâm cho lắm, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, không hề đáng tin cậy.
Âu thiếu là người tầm cỡ như thế nào, ai mà không biết, ngài ấy hạ mình tham gia một bữa tiệc đã khiến cho người khác phải há hốc miệng rồi.

Tuy gọi Đàm gia cũng là một thế phiệt, nhưng nếu bảo bọn họ có thể kết thông gia với Âu gia thì chắc chắn chắn chẳng ai có thể nuốt nổi tin tức này cả.
Song, hình ảnh lúc này chẳng phải đang cố ý khẳng định cho họ một chuyện, rằng cái tin đồn mà họ cho rằng thất thiệt kia lại là sự thật sao?

Chương 70: Em rất tốt!
Tất cả hình ảnh thân mật của hai người họ, vừa hay lọt vào mắt của Đàm Ôn Tường vừa đi xuống, đuôi lông mày của ông ta nhếch lên, khuôn mặt kia tươi cười hãnh diện, rõ ràng đang vô cùng hài lòng với hình ảnh kia.


Không ngờ rằng đứa con ngốc này vậy mà được việc như vậy.

Biết trước có ngày này, những năm trước ông đã bỏ tiền đào tạo cô nhiều hơn một chút.

Như vậy cũng không cần phải khúm núm đi xin hợp tác dự án như hiện tại nữa rồi.
Chủ nhân bữa tiệc vừa bước xuống, mở lời bắt đầu khai tiệc.

Mọi người không muốn cũng phải dời lực chú ý đi nơi khác.

Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết cũng dần bước ra khỏi đám đông, tiến gần đến chỗ mà Đàm Ôn Tường đang đứng, mỉm cười vui vẻ.

Mất một phút để ổn định, Đàm Tiểu Ân đảm nhiệm công việc chúc phúc, bắt đầu cất tiếng nói, là một đoạn lời ngắn chúc mừng sinh nhật cho Đàm Ôn Tường.
Giọng của cô rất dễ chịu, nghe vô cùng êm tai.

Cùng với khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhanh chóng đã gây ấn tượng tốt đối với những người ở đây.

Cũng không ai phát hiện ra điều bất thường gì với Đàm Nhu Nhi này.
Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
Trước khi đi cô đã được ông xã dạy cho cách ứng xử trong bữa tiệc rất bài bản.

Quà cũng được hắn chuẩn bị vô cùng chu đáo, cô chỉ việc cầm tờ giấy chúc mừng mà hắn đã viết, cố gắng học thuộc nữa là xong rồi.

Chương 70: Em rất tốt!
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong nhiệm vụ, mọi người cũng đã bắt đầu nhập tiệc.

Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý đến một vấn đề kỳ lạ, cô lập tức quay sang hỏi Đàm Ôn Tường.
"Cha, mẹ đâu rồi? Sao không xuống cùng người vậy?"
"Không có gì, mẹ con trong người hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nên không có ra ngoài này, bà ấy còn nói đừng có làm phiền bà" - Đàm Ôn Tường đang định bắt chuyện với Âu Minh Triết, vậy mà lại bị đứa con gái này chắn đường, khuôn mặt có hơi không kiên nhẫn cất tiếng trả lời.
Nét mặt đó vừa hay khiến cho Âu Minh Triết để ý, trong lòng có chút không vui.

Không hiểu là vì sao mà hắn có cảm giác, hai người gọi là cha mẹ này của Đàm Tiểu Ân, lại đối với cô vô cùng xa cách? Tuy trước đây hắn từng cho người điều tra về vợ nhỏ, nhưng sau cùng, hiểu biết của hắn đối với cô, đối với Đàm gia này vẫn còn quá ít.
Đàm Tiểu Ân không biết được tâm tư của hai người đàn ông ở bên cạnh mình.

Cái cô quan tâm lúc này chính là vấn đề mẹ bị mệt.

Rõ ràng hôm qua cô thấy vẫn còn rất ổn cơ mà?

"Cha, vẫn nên để con lên xem mẹ một chút nhé?"
Mắt thấy cô định bước qua mình mà đi lên.

Đàm Ôn Tường lập tức dang tay ra để chắn cô lại.

Nếu không phải Âu Minh Triết vẫn còn ở đây, ông đã không ngần ngại mà thể hiện thái độ bực mình đối với cô.

Nhưng hiện tại Âu thiếu vẫn đang còn nơi này, ông chỉ có thể mỉm cười lắc đầu nói với cô.

Chương 70: Em rất tốt!
"Mẹ con ấy à, khi trong người không khoẻ thường rất cáu kỉnh, đâu phải con không biết, đúng không Nhu Nhi? Cứ để cho bà nằm yên tĩnh một lát, rồi sẽ khoẻ ngay thôi."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, hăng hái trên mặt giảm xuống đột ngột, thâm tân cứ như bị ai mắng, cảm giác vô cùng khó chịu.

Cô không biết nhiều, nói đúng hơn là chẳng biết gì về cha mẹ mình cả...!Cô chỉ biết gật đầu đã hiểu, rồi lại xuống dưới tìm đồ ngon ăn cho khuây khỏa tâm trạng xuống cấp của mình.
Âu Minh Triết hiểu được, cô không vui, nhưng cũng không biết nên nói gì để an ủi.

Đành bỏ qua ánh mắt sáng ngời của lão cha vợ này mà đi theo cô.
Cầm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ bước ra ngoài ban công, hướng ánh mắt của mình lên những ánh sao lấp lánh kỳ diệu.

Từ trong mắt sáng trong của cô gái nhỏ hiếm khi nhìn thấy chút muộn phiền.
Đàm Tiểu Ân không nhìn ra phía sau nhưng cô biết, Âu Minh Triết vẫn đang lẳng lặng quan sát mình.

Sau tiếng thở dài phát ra từ đầu mũi, cô quay người lại, đối diện với khuôn mặt của Âu Minh Triết, nở nụ cười nhẹ, giọng nói của cô khẽ cất lên.
"Minh Triết, anh cảm thấy em giống một cô con gái bất hiếu không? Đối với cha mẹ...!Em hình như không biết một cái gì cả.

Em không tốt chút nào, đầu óc lại có phần đơn giản.

Nếu như em thông minh tài giỏi hơn một chút..."


Chương 70: Em rất tốt!
"Minh Triết, anh cảm thấy em giống một cô con gái bất hiếu không? Đối với cha mẹ...!Em hình như không biết một cái gì cả.

Em không tốt chút nào, đầu óc lại có phần đơn giản.

Nếu như em thông minh tài giỏi hơn một chút..."
Âu Minh Triết nhìn thấy, trên khuôn mặt tươi cười kia, phát ra nét ưu thương hiếm thấy.

Hắn, đối với khuôn mặt này của cô có chút không quen...!Thậm chí là có hơi ghét.

Hắn không thích nhìn cô buồn bã như vậy, ít nhất vẫn nên là tươi cười như mỗi lần ở bên cạnh hắn mới phải.
Những cơn gió bắt nguồn từ nơi nào đó, thổi qua làn tóc của cô gái, mang theo mùi hương ngọt ngào từ loài hoa không rõ tên, cuốn mái tóc mềm mại kia khẽ bay lên.

Trong tiếng gió thổi, Đàm Tiểu Ân dường như nghe được âm thanh ấm áp phát ra từ người đàn ông trước mặt.
"Đây cũng đâu phải lỗi của em, đừng có đổ lỗi cho bản thân những chuyện mà vốn dĩ không thuộc phạm vi điều khiển của bản thân nữa đi."
"Em hiện tại rất tốt, so với tất cả những con người đang có mặt ở đây, em tốt hơn bọn họ rất nhiều."
Âm thanh đó, thật giống như tiếng dương cầm, vừa du dương như dòng suối, lại có chút huyền bí của ánh trăng.

Khiến bản thân cô không tài nào khống chế được mà đắm mình trong đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận