Ánh mắt của Đàm Tiểu Ân trông vô cùng đáng thương, tay chỉ về phía phòng ngủ, tố cáo.
"Minh Triết, phòng của chúng ta có muỗi xuất hiện! Anh nhìn đi, nó còn cắn môi em đến sưng đỏ lên rồi, còn có tơ máu nhỏ nữa..." - Vừa nói, cô vừa ghé sát mặt mình vào mặt Âu Minh Triết, để cho hắn có thể nhìn thấy "vết thương" rõ hơn.
Khuôn mặt cô đột nhiên phóng đại trong tầm mắt, còn có vết tích mà tối hôm qua gây ra đang bị cô gái này chỉ trỏ.
Âu Minh Triết chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang chỗ khác.
Trong thời khắc này có lẽ nhiều người khác đã giả vờ để lảng tránh sang chuyện khác.
Nhưng Âu Minh Triết lại trực tiếp lồng bàn tay lớn của mình qua chiếc eo thon nhỏ của Đàm Tiểu Ân, kéo mạnh làm cô ngã ngồi trên chân của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức, Âu Minh Triết nheo đôi mắt đẹp lại hỏi cô.
"Em nghĩ xem, trong căn biệt thự như thế này liệu có muỗi được không?"
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài như vậy, cô đem ra cho hắn xem thử!
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài giỏi như vậy, cô đem ra cho hắn diện kiến thử.
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết nói vậy cũng cảm thấy chuyện này hơi bất cập, trong căn biệt thự xa hoa như thế này làm sao tồn tại muỗi được chứ? Nhưng "vết thương" của cô cũng không thể là tự nó xuất hiện được, trong nhà lại không nuôi chó mèo gì.
Vậy nên sẽ bỏ qua chuyện khi ngủ bị bé mèo hay bé cún nào đó cào phải rồi.
Chẳng lẽ...!
"Minh Triết...!Đừng nói là..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, đôi mắt to tròn thể hiện sự sợ hãi.
"Hửm?" - Kỳ nha, Tiểu Ân của hắn hôm nay thông minh đột xuất như vậy hay sao? Nói một cái liền hiểu được cái dấu vết đó là do hắn hôn rồi?
Đàm Tiểu Ân ghé sát mặt mình vào tai của Âu Minh Triết, trước khi nói còn không quên quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm mới thỏ thẻ nói.
"Không lẽ nhà mình có ma sao?" - Nói xong còn không quên chú ý sắc mặt của ông xã, xem xem Âu Minh Triết có suy nghĩ giống có hay không.
Khoé miệng của Âu Minh Triết khẽ giật, đúng là không nên mong chờ gì nhiều, với cái bộ não nhỏ xíu của cô gái ngốc này làm sao có thể suy nghĩ được cái gì hơn được chứ.
"Là tôi làm đấy."
"A...!Hả?" - Đàm Tiểu Ân còn tưởng hắn sẽ đồng tình với quan điểm của cô, ai mà ngờ được câu trả lời của hắn lại khiến cô phải nhắn trán suy nghĩ như vậy.
Ý của hắn ở đây là sao cơ chứ? Hắn làm, làm như thế nào?
Âu Minh Triết chẳng muốn vòng vo gì nhiều, trực tiếp dùng hành động để diễn tả.
Toàn bộ đồ đang cầm trên tay đều đặt xuống bàn, nhanh chóng, gáy của Đàm Tiểu Ân đã bị hắn kéo gần khoảng cách.
Đàm Tiểu Ân chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang tràn ngập ý cười nhìn cô, sau đó liền bị một tay còn lại của Âu Minh Triết che mắt.
Nhân lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hắn đánh úp.
Môi của Âu Minh Triết nhẹ nhàng đặt xuống cánh môi đang hé mở nhẹ của cô.
Sau khi kết thúc nụ hôn phớt kia, Âu Minh Triết còn trưng bộ mặt chính nhân quân tử hỏi Đàm Tiểu Ân:
"Cảm thấy quen không?"
Đàm Tiểu Ân bị Âu Minh Triết làm cho ngơ ngác, cũng chỉ biết gật đầu có lệ, trong đầu nhỏ của cô hiện đang nhảy múa tưng tưng...!Hình như cảm giác này có chút giống với đêm qua thì phải.
Âu Minh Triết nhìn thấy hành động gật đầu ngốc nghếch của vợ nhỏ thì không khỏi buồn cười, miết nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô, trong lòng không khỏi tự trách.
Tối qua vì tức giận nên mới không kiểm soát được, lần sau vẫn nên là hôn cẩn thận hơn.
Tránh việc cô lại coi hắn là muỗi nữa.
Nghĩ đoạn, Âu Minh Triết sực nhớ ra vẫn còn một vấn đề nữa mà hắn cần phải giải quyết.
Ngay khi Đàm Tiểu Ân vừa rời khỏi người Minh Triết đã bị bàn tay có lực của hắn túm lại.
"Vấn đề của em đã được giải quyết, bây giờ tới vấn đề của tôi.
Nếu không phiền thì Tiểu Ân, em có thể trả lời giúp tôi những câu hỏi sắp tới được không?"
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Âu Minh Triết, không cần suy nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý.
Cô để cặp sách qua một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh, nét mặt đáng yêu tự tin đáp.
"Chỉ cần việc mà ông xã hỏi, em chắc chắn sẽ dốc toàn bộ hiểu biết của mình để trả lời!"
"Rất tốt, vậy tôi sẽ bắt đầu bằng câu hỏi đơn giản trước vậy.
Windwoll là em?"
"Ý, Minh Triết, không ngờ anh biết được bút danh của em nha?" - Đàm Tiểu Ân nghe xong câu hỏi thì vô cùng bất ngờ.
Cô còn nghĩ bụng lấy được nhuận bút tháng này xong mới nói cho Âu Minh Triết biết chuyện mình vẽ tranh kiếm tiền rất khá.
Cốt yếu là muốn tạo bất ngờ cho hắn, ai dè đầu hắn lại biết sớm như vậy, làm cô có chút hụt hẫng.
Âu Minh Triết thấy vợ nhỏ thừa nhận thì gật đầu, vẫn còn biết nói thật.
Hắn tiếp đó lại nghiệm mặt nhìn cô, câu hỏi thứ hai nhanh chóng được đặt ra.
"Vậy nhân vật tiểu Minh kia là dựa theo hình mẫu của tôi mà vẽ ra đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...