Dừng xe ở trước cửa, Đàm Tiểu Ân bước xuống.
Hai mắt nhìn lại ngôi nhà vừa thân quen vừa đỗi xa lạ này.
Cô không biết tại sao, tự nhiên nhớ lại biệt thự Âu gia mà mình đang ở, không khỏi ngạc nhiên.
Nếu so ra thì Âu gia vẫn lớn gấp mấy lần nơi này.
Hay là bảo chồng mình bán chút đất kiếm tiền nhỉ? Vị trí đắc địa như vậy, bán ra cũng là khối tiền rồi còn gì.
Âu Minh Triết nhìn thấy cô thất thần, bước vội tới, gõ nhẹ vào giữa trán cô.
"Nghĩ gì mà hai mắt sáng lên vậy?"
"Hay là..." - Đàm Tiểu Ân chuẩn bị nói, nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan hoàn hảo kia đối diện với mình.
Cô lập tức nuốt lời vào trong.
Bảo Âu Minh Triết bán đất thì thà rằng tự cô kiếm việc làm dễ hơn.
Vội xua xua tay, đổi chủ đề.
- "Không có gì, quà ấy, anh cần em xách hộ cho không?"
Nhìn thấy cô biểu hiện có chút lạ, song hắn cũng không bận tâm là mấy, đi ra phía sau, mở cốp xe ra.
Bên trong rất nhiều quà, túi lớn túi nhỏ chồng lên nhau, đầy ắp không còn khe hở.
"Nhiều vậy?" - Đàm Tiểu Ân nhìn mà hoa mắt, trông những món đồ, cái nào cũng lung linh, chắc hẳn tốn rất nhiều tiền.
Cô đột nhiên quay sang Âu Minh Triết nhỏ giọng trách mắng.
"Anh mua nhiều như vậy mà không nghĩ đến tiết kiệm một chút, nhà cha mẹ em rất nhiều tiền, sợ tài sản của họ bằng cả đời chúng ta lăn lộn đấy."
Âu Minh Triết nghe vậy thì phì cười, đành phải giải thích tiền ông nội đưa phải mua quà, tiêu cái khác ông sẽ trách mắng, cô mới mím môi tiếc nuối bỏ qua.
Cùng phụ hắn bê đồ bước vào trong.
Còn chưa bước đến cửa, cả hai đã nhìn thấy bóng dáng của chủ nhà tươi cười chào đón mình ở trước đó.
Đàm Ôn Tường thấy Âu Minh Triết cùng Đàm Tiểu Ân túi lớn túi nhỏ bước vào, hận không thể nhanh chóng cướp đồ về tay của mình.
Luôn miệng cười hoà nhã mời hai người vào.
Nhìn cha mình một bộ dạng niềm nở như vậy khiến cho Đàm Tiểu Ân có chút xốc.
Ít lâu sau đó, Lộc Nhân bước tới, kéo cô ra hoa viên để trò chuyện.
Để cho hai người đàn ông kia bàn chuyện đại sự.
Đàm Tiểu Ân đưa mắt về phía Âu Minh Triết, thấy hắn hờ hững không để ý, đành đi theo mẹ của mình.
...
Đi được nửa đường thì Lộc Nhân dừng lại, níu tay áo con gái mình hỏi chuyện.
"Tiểu Ân nè, Âu thiếu...!Minh Triết vẫn chưa phát giác ra chứ? Chuyện con không phải là Đàm Nhu Nhi ấy?"
Đàm Tiểu Ân cẩn thận nhớ lại, tiếp theo lắc đầu: "Không có."
Lộc Nhân nghe được đáp án mong muốn, thở dài một hơi.
Phía sau hỏi thêm một câu.
"Con có theo lời mẹ chăm sóc cho Âu thiếu thật tốt không đấy?"
Đối với câu hỏi này, cô không cần phải suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời.
Liệt kê từng việc làm một để chứng minh rằng mình hoàn thành công việc mẹ giao vô cùng tốt.
Lộc Nhân cũng vô cùng hài lòng cho đến khi hỏi đến chuyện giường chiếu.
"Hai đứa ngủ cùng nhau đúng không?"
Đến câu này thì Đàm Tiểu Ân cười bẽn lẽn, cô toàn là người ngủ trước, dậy thì lúc nào cũng sau ông xã, làm sao cô biết được hai bọn họ có ngủ chung hay không.
Ánh mắt Lộc Nhân nheo lại, càng khiến cho Tiểu Ân khó xử.
"Cái này...!Con cũng không rõ."
Không rõ gì chứ, chắc chắn đứa con này không hề được Âu Minh Triết để ý luôn đây mà.
Trong đầu Lộc Nhân thầm suy nghĩ.
Hừm, không trách được, một đứa ngốc làm sao hiểu được cách thu phục lòng nam nhân, là do bà kì vọng quá nhiều vào cô mà quên mất cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa ngốc.
Nếu đổi lại là Đàm Nhu Nhi thật thì bà đã không phải hỏi nhiều như vậy.
Con gái mới về nhà chồng, mẹ lại không quan tâm con ở bên kia người ta đối xử có tốt hay không.
Cái bà quan tâm chính là sự ảnh hưởng của con mình đến Âu thiếu, vì Âu Minh Triết yêu thích càng nhiều, Đàm gia của họ mới được lợi càng nhiều.
Những cái này, Đàm Tiểu Ân đương nhiên không hiểu.
Thời điểm Lộc Nhân mang con gái trở vào phòng, đã thấy Âu Minh Triết lạnh nhạt đứng lên, môi mỏng khẽ cười một cái lạnh sống lưng.
Tiếp đó hắn dùng giọng trầm thấp của mình chào hỏi lịch sự:
"Thật thất lễ, bây giờ con có việc bận, đành phải hẹn lần sau cùng cha mẹ dùng bữa rồi."
Tiếp đó thong thả rời khỏi.
Đàm Tiểu Ân thấy ông xã đã đi xa, cũng vội vội vàng vàng chào hỏi cha mẹ, chân ngắn chạy vội đuổi theo Âu Minh Triết.
Đàm Ôn Tường hai mày nhíu chặt, mắt thấy hai đứa kia đã ra tới cổng mới hậm hực ngồi xuống, tay không đập lên bàn kính một lực rất lớn, phát ra tiếng động làm kinh hãi người khác.
Lộc Nhân tiến lại hỏi.
"Sao vậy? Bị Âu thiếu gia từ chối sao?"
"Hừ, cậu ta không từ chối, nhưng cũng không khác từ chối là mấy.
Còn nói cái gì về suy nghĩ thêm.
Rõ ràng là muốn đùa bỡn chúng ta mà."
Hạng mục này của Đàm Ôn Tường mà có thêm Âu thị hậu thuẫn sẽ phất lên như diều gặp gió.
Cứ ngỡ hắn trở thành con rễ mình thì dễ bề nói chuyện hơn, ai ngờ đâu, Âu Minh Triết không nể tình gì như vậy.
Lục Dương lão già kia mà biết chuyện, chắc chắn sẽ cười vào mặt ông cho mà coi.
Đàm Tiểu Ân kia quả nhiên là một đứa ngu ngốc, gả về Âu gia lại không lợi dụng được chút gì.
Bỏ công ông chu cấp tiền cho cô ăn học.
Giờ phút này, Đàm Ôn Tường dường như quên mất, số tiền mà ôn kẹt xỉn cho đi còn không đủ để cô sống qua ngày chứ đừng nói là ăn học.
...
Ngồi trong xe ấm áp, Đàm Tiểu Ân im lặng, thi thoảng ngoảnh đầu sang một chút quan sát sắc mặt của Âu Minh Triết.
Trong xe toàn là không khí của sự trầm mặc, khiến cô khó lòng nào mà hít thở thông được.
Cô đột nhiên cảm thấy, giữa mình và hắn xuất hiện rào chắn vô hình.
Cô tính mở miệng nói, lại sợ hắn bất thình lình tức giận mắng cô.
Đoạn khoảng cách này cứ giữ mãi.
Cả hai lúc này đang ở trong cùng một phòng lại không hề nói chuyện với nhau, điều này khiến nội tâm cô vô cùng bứt rứt.
Mắt thấy hắn cầm đồ bước vào nhà tắm, cô ở bên ngoài tự hạ quyết tâm, đợi đến lúc hắn đi ra cô sẽ hỏi thử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...